Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2704. Chia sẻ



Cách đó mấy triệu dặm ——
Đông Hải.
Thành Hải Vương, hoàng cung, bên trên vương tọa.
Bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện.
Mọi người trong hoàng cung khẽ động vẻ mặt, cùng nhau nhìn lên trên vương tọa đó.
"Vương của ta!"
"Vương thượng, ngài đã trở về!"
"Bái kiến Vương!"
Chúng Hải tộc cùng nhau hành lễ mà nói.
Quy Thánh hét lớn: "Nhanh! Nhanh! Nhanh! Tất cả đều đến thi triển ra thuật Thủ Vĩ Phân Thương đi, thay ta gánh chịu tổn thương!"
"Đại Vương ngài làm sao vậy?" Một tên hầu cận quá sợ hãi mà thốt lên.
"Đừng hỏi nữa, quá quá quá quá đau, tất cả các ngươi mai chóng giúp ta một chút nào!" Quy Thánh hít vào một hơi thật mạnh, tức giận quát to.
Phía bên kia.
A Tu La Vương cũng từ không trung đáp xuống.
"Không ngờ cái tên sợ đau như Quy Thánh cũng có gan như thế, đã như vậy, ta cũng tới giúp ngươi một tay." A Tu La Vương nói như thế.
Hắn ta vỗ vỗ lên bả vai Cố Thanh Sơn.
Đau đớn trên người Cố Thanh Sơn yếu bớt thêm mấy phần.
Mãi đến lúc này, thần chí của hắn rốt cuộc cũng không tiếp tục bị kiềm chế vì đau đớn nữa, hắn có thể càng tập trung suy nghĩ sáng lập con đường như thế nào rồi.
Cố Thanh Sơn cảm kích mà nói: "Đa tạ A Tu La Vương, nhưng mà đau đớn trên người ta cũng không phải bình thường, nếu ngài không chịu nổi thì có thể trả lại cho ta bất cứ lúc nào."
Thân thể A Tu La Vương đã sớm cứng đờ.
Trên mặt hắn ta hiện lên vẻ khinh thường, quát: "Ta chính là chiến tranh chi thánh, A Tu La thiên hạ đệ nhất đường đường, ngươi còn chịu nổi, chẳng lẽ ta không được hay sao?"
"A, vậy thì thật sự đa tạ." Cố Thanh Sơn nói.
"Không cần nhiều lời, con tranh thủ thời gian cảm ngộ con đường của con đi, không cần lo cho chúng ta." Tạ Đạo Linh dặn dò.
"Vâng!"
Cố Thanh Sơn ngồi xếp bằng, tĩnh tâm nhập định, bắt đầu tập trung tinh thần tạo dựng kiếm trận.
Phía bên kia.
Tạ Đạo Linh liếc nhìn A Tu La Vương một cái, truyền âm hỏi lại: "Vẫn được đó chứ?"
"Không phải ngươi cũng đã nhận lấy một bộ phận hay sao?" Tiếng truyền âm của A Tu La Vương mang theo một tia run rẩy.
"Ngươi đừng so với ta, trên tay của ta có một pháp bảo gánh chịu đau đớn." Tạ Đạo Linh nói.
A Tu La Vương nhìn lên trên tay Tạ Đạo Linh.
Chỉ thấy trong tay nàng có nắm một khối bông tuyết trong suốt sáng long lanh.
"Tê —— Cũng cho ta một cái đi." A Tu La Vương hít một hơi thật sau, truyền âm qua.
"Chỉ có một cái thôi." Tạ Đạo Linh nói.
A Tu La Vương cứng đờ.
"A a a a a —— "
Hắn ta nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, nghi ngờ hỏi lại: "Tiền bối, ngài thế nào?"
A Tu La Vương khoát tay cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta chợt nhớ tới một vài trận chiến của năm đó, trong lòng không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào."
Chỉ thấy hắn ta nhảy lên giữa không trung, rút ra một thanh trường thương từ phía sau lưng, một bên du tẩu đầy trời, một bên múa ra một bộ thương pháp.
A Tu La Vương vừa diễn luyện thương thuật, vừa ngâm lên:
"Tê —— Năm đó à, trận chiến sinh tử kia —— "
"Một mình ta đơn độc cản mấy chục vạn, tê —— "
"Cơn đau đó —— Không phải, thiên quân vạn mã đó, đao thương côn bổng đó, tất cả đều chém thẳng lên người ta! Tê —— "
Cố Thanh Sơn quan sát một hồi, tán thán mà nói: " Phong thái của các tiền bối thật khiến người ta mê mẩn."
Hắn nhắm mắt lại, lại nhập định minh tưởng một lần nữa.
—— Đau đớn trên người đã được chia sẻ ra, lần này, hắn đã nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng thật sâu, bắt đầu cảm ngộ huyền bí hóa thân ánh kiếm.
Tạ Đạo Linh đứng ở một bên, chắp hai tay, vừa vuốt ve bông tuyết trong tay, vừa quan sát A Tu La Vương phát ra tiếng "Tê ——" buốt lạnh đầy trời.
Chỉ chốc lát sau.
Nàng lộ ra nụ cười.
...
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Cả ngày hôm đó, Cố Thanh Sơn kết thúc đả tọa (ngồi thiền), đứng lên từ dưới đất, chân thành mà nói:
"Trải qua ba vạn sáu ngàn chín trăm năm mươi bốn lần thử nghiệm, rốt cuộc con đã tìm ra bí mật của sựcân bằng."
"Ồ? Để ta xem nhìn." Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng chấp lại, thì thầm: "Khải."
Oanh ——
Trên người hắn toát ra kiếm khí dâng lên tận trời, hóa thành gió lớn quét về phía bốn phương.
Trong cơn cuồng phong này, Tạ Đạo Linh nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mày.
A Tu La Vương Trên trời bắt đầu điên cuồng múa may trường thương.
Quy Thánh dưới đáy biển quát ầm lên: "Lại đến nhiều người thêm đi, ta cần nhiều người hơn để chia sẻ tổn thương!"
"Vâng, Đại Vương!"
Đám thủ hạ người ngã ngựa lật nháo nhào cả lên.
Bỗng nhiên.
Cố Thanh Sơn nâng một cánh tay lên, ấn một quyết huyền ảo, thì thầm: "Cô hồng."
Kiếm phong đầy trời lập tức rơi xuống, hoàn toàn bao phủ lên trên người của hắn.
Cánh tay còn lại của Cố Thanh Sơn cũng ấn ra một quyết, thì thầm: "Phi tiên —— "
Kiếm Phong chấn động, chỉ một thoáng đã tiêu tán không thấy đâu nữa.
Tạ Đạo Linh thấy vậy thì khẽ giật mình.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Oanh! ! !
Tiếng kiếm nổ vang lên từ trên người Cố Thanh Sơn.
Cả người hắn hóa thành một ánh kiếm vô cùng hừng hực, chiếu rọi vạn vật thiên địa, thậm chí xông phá cả bầu trời.
Chỉ khi Tạ Đạo Linh híp mắt, mới có thể lờ mờ thấy rõ hình dáng của Cố Thanh Sơn từ trong luồng kiếm quang chói mắt đó, nàng nhẹ nhàng thu hồi bông tuyết trong tay.
—— Không còn bất kỳ đau đớn gì nữa.
"Thanh Sơn, chúc mừng con." Tạ Đạo Linh mừng rỡ mà lên tiếng.
A Tu La Vương trôi nổi trên bầu trời, cả người phảng phất như đã thoát lực, miễn cưỡng cười to mà nói:
"Ha ha, ha ha, ta biết ngay ngươi có thể làm được."
Trong biển rộng.
Quy Thánh lau mồ hôi lạnh trên trán, tự nhủ: "Cám ơn trời đất..."
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, nhìn vào tầng tầng ánh kiếm trên người.
"Sư tôn, con có một loại cảm giác kỳ diệu." Hắn lên tiếng.
"Cảm giác gì?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Loại cảm giác này có hơi giống lúc trước khi ta toàn lực thi triển Không Kiếp —— Tất cả mọi thứ trong toàn bộ thế giới, đều có thể hiển hiện thành quy tắc và yếu tố ở trước mặt con, Con... hình như có thể hiểu được Không Kiếp là loại sức mạnh như thế nào..." Cố Thanh Sơn nói.
Đang nói giữa chừng, chợt thấy từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn:
[Chú ý!]
[Nhất tộc Thời Gian đã tìm được ngài.]
[Bọn chúng đang tiến vào dòng chảy thời gian này, muốn gặp mặt ngài.]
[Cố gắng không nên đắc tội bọn chúng, nhớ lấy.]
Tất cả những hàng chữ lập tức thu lại.
Một giây sau.
Hư không thối lui về phía hai bên, làn sương hắc ám và dòng sông thời gian sáng chói lập tức hiển hiện.
Một đám người cá nhảy dựng lên từ trong con sông dài, đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Đủ rồi, Cố Thanh Sơn, ngươi đãlợi dụng sức mạnh của Phong Chi Chìa Khóa quá mức rồi, nếu ngươi còn dùng như thế nữa, cả chúng ta cũng không cách nào ức chế sự phản phệ của dòng sông thời gian lên người ngươi đâu."
Người cá cầm đầu lên tiếng.
Hết chương 2704.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2705
Bạn cần đăng nhập để bình luận