Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2706. Tiến vào! (2)



Nàng nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Sơn vào trong ngực, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh thẫm, tăng nhanh tốc độ lặn.
Hai người bơi qua phía trên bức tượng xương trắng một cách im hơi lặng tiếng.
Cố Thanh Sơn rất cảnh giác, nhưng toàn bộ quá trình vẫn xem như thuận lợi, vẫn chưa xảy ra chuyện gì kỳ quái.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bức tượng xương trắng cao mấy trăm thước kia nữa Phi Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, không còn ôm Cố Thanh Sơn nữa.
“Thứ ban nãy là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không biết.” Phi Ảnh nói.
“Ta thấy hình như ngươi rất sợ?”
“Bởi vì ta lớn lên trong dòng sông thời gian nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy thứ kia, cho nên mới cảm thấy đáng sợ.”
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Nhìn Phi Ảnh có vẻ như đang rất vui mừng vì may mắn, nàng nói tiếp: “Còn một điều có thể nói cho ngươi... Thực ra thời gian dòng sông nơi chúng ta tồn tại chính là đoạn sông của hư không, nơi này có Hỗn Độn trấn thủ, bình thường không có thứ gì kỳ quái xuất hiện.”
Cố Thanh Sơn nghe ra vài phần ý ở ngoài lời, tiếp lời: “Nhưng nếu có vật gì xuất hiện, giống như bức tượng xương trắng kia...”
“Vậy có nghĩa là nó nhất định có một thứ gì đó khiến người ta sợ hãi.” Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn trầm tư giây lát.
“Ta cảm thấy... chúng ta có quen nhau hay không?” Hắn truyền âm.
“Không đâu nha, đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi.” Cô gái nói.
Cố Thanh Sơn hơi nghi ngờ, thầm nói: “Luôn cảm thấy ngươi rất quen thuộc.”
Cô gái không nói gì thêm, chỉ mang theo Cố Thanh Sơn di chuyển lên phía trên.
Qua giây lát.
Hai người ló đầu ra giữa dòng sông.
“Chú ý, ta sẽ thi triển thuật Thời Gian – Sông để giúp ngươi mở ra một thời điểm và địa điểm an toàn, ngươi sẽ lập tức tiến vào đó.” Phi Ảnh nói.
“Được, làm phiền... Vô cùng cảm ơn vì ngươi đã giúp ta, thực sự không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sau này lại nói.”
Phi Ảnh cúi đầu, thầm đọc một đoạn thần chú.
Chỉ thấy trên mặt sông dần dần hiện lên một làn sương mù dày đặc lượn lờ, hóa thành một bóng sáng ngay trước mặt hai người.
Như thể bị bóng sáng này hấp dẫn, rất nhiều bóng sáng khác nổi lên từ dòng sông, ngưng tụ thành sương mù, tạo thành một màn hình.
“Chính là lúc này!” Phi Ảnh quát lên.
Cố Thanh Sơn lập tức nhìn ra thời gian và địa điểm trong hình ảnh này.
Thời điểm này...
Thực sự chính là mong muốn trong lòng hắn.
Cố Thanh Sơn quay đầu, nhìn cô gái thật sâu.
“Thế nào, thời khắc này thích hợp với ngươi chứ?” Phi Ảnh hỏi.
“Vô cùng thích hợp, ta phải lập tức tiến vào.”
“Đi mau!”
“Ừ.”
Cố Thanh Sơn lao tới màn hình kia.
Sau một cái chớp mắt...
Hắn và màn hình cùng nhau biến mất.
Hắn tiến vào thời khắc kia.
Trên dòng sông thời gian chỉ còn lại Phi Ảnh.
Nàng giơ một tay lên, nhìn sợi tơ màu đen nhô ra trên cánh tay mình.
Một đầu sợi tơ quấn trên cánh tay trắng nõn của nàng, một đầu khác xuyên qua hư không, hướng thẳng về nơi Cố Thanh Sơn đi tới.
“Hừ, lâu vậy rồi mà cũng không đứt, thật là phiền phức.”
Phi Ảnh cười tự giễu, thu sợi tơ vận mệnh lại.
Nàng lặn xuống dòng sông thời gian, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
...
Mộ phần nhân gian.
Thế giới văn minh người vượn.
Hình ảnh dần dần kéo tới gần.
Chỉ thấy hai người đang đồng loạt xoạc chân, duy trì trạng thái bất động.
Một người là Cố Thanh Sơn, người còn lại là Băng Hoàng.
Không, Băng Hoàng đã bị Chúa tể Thanh Đồng cướp đoạt thân xác, lúc này gã chính là Chúa tể Thanh Đồng đặc biệt chạy tới đây.
Chúa tể Thanh Đồng chạy tới vào đúng thời khắc Băng Hoàng chết đi, biến tất cả những Người Chờ Đợi trở thành thẻ bài.
Lúc này, gã đang tra xét lai lịch của Cố Thanh Sơn, muốn biến Cố Thanh Sơn hóa thành thẻ bài của mình.
Nhân lúc hai người còn đang chiến đấu...
Thần cơ từ trong một thẻ bài mở mắt ra, vung chùy lên thật cao, quát lên: “Nhân quả đứt đoạn!”
Cây búa đập trúng không trung, nhưng Băng Hoàng hại gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ.
Gã không cầm chắc thẻ bài trong tay được nữa.
Thẻ bài có vẽ nhìn Cố Thanh Sơn đang bay lơ lửng giữa không trung, toàn bộ mọi thứ trên thẻ bài đều biến mất sạch sẽ.
Thẻ bài lại trở nên trống không.
Giọng nói của Phức Tự vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn: “Đi mau, dùng con đường chạy trốn duy nhất của cậu... Gã đã mất đi thẻ bài kia, sẽ không cách nào tìm được cậu.”
Cố Thanh Sơn hơi tức ngực, trầm giọng nói: “Nữ sĩ, ta nhất định sẽ quay lại cứu các cô.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên người hắn bỗng tràn ra một luồng ánh sáng màu vàng đậm.
Đồng tiện Địa Thần xuất hiện trong tay hắn.
Sau một cái chớp mắt.
Cố Thanh Sơn biến mất tại chỗ, đến Nhân Gian giới.
Hắn đi lần này, linh kỹ “Người biểu diễn ca múa” đã tạm thời mất đi hiệu quả.
Băng Hoàng từ dưới đất đứng lên, sắc mặt âm trầm như nước.
“Rất tốt, đám Người Chờ Đợi các ngươi dám làm hỏng chuyện của ta, xem ra nhất định phải cho các ngươi chịu một ít hành hạ...”
Gã nhìn một thẻ bài Người Chờ Đợi trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đột nhiên...
Một cánh tay vươn ra, tiếp nhận thẻ bài trống rỗng đang bay lượn.
Cố Thanh Sơn.
Lại thêm một Cố Thanh Sơn từ trên trời rơi xuống.
“Xin lỗi, các Người Chờ Đợi đều là bạn bè của ta, hy vọng ngươi thả bọn họ ra.
Trong tay hắn cầm thẻ bài kia, nói rất nghiêm túc.
“Ầm!”
Ánh kiếm vô tận trên người hắn tỏa ra ánh sáng rừng rực soi sáng cả thế giới.
Sắc mặt Băng Hoàng sa sầm nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Người này có thể chuyển hóa thành thẻ bài cường đại, nhất định phải nắm trong tay.
Như vậy hắn ta không ngại làm lại một lần nữa
Nghĩ tới đây, Băng Hoàng một lần nữa rút ra một thẻ bài trống rỗng.
“Rõ ràng vừa rồi ngươi có cơ hội chạy trốn, vì sao lại trở về?” Băng Hoàng hỏi.
“Ta không nỡ mặc kệ những người bạn của mình.” Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
Sắc mặt Băng Hoàng vẫn không chút biểu cảm.
Trên thẻ bài trống rỗng trong tay gã dần dần hiện ra dáng vẻ Cố Thanh Sơn.
Rất thuận lợi.
Sắc mặt Băng Hoàng bất biến, vung mười thẻ bài trong tay kia ra, để chúng xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Tấm thứ nhất là nữ sĩ Phức Tự, sau đó là tổ tiên vạn rồng, Thần Cơ.
“Nhìn xem, bây giờ bọn họ đều là thuộc hạ trung thành của ta, nếu ngươi bằng lòng, ta hy vọng ngươi có thể gia nhập cùng bọn họ.” Băng Hoàng nói.
“Nếu ngươi có phúc lợi đãi ngộ, ta có thể cân nhắc.” Cố Thanh Sơn nói.
Trên thẻ bài, hình ảnh của hắn dần dần
Băng Hoàng cười rộ lên, nói: “Ngươi có tư cách trở thành sứ giả chiến tranh, đãi ngộ à, vậy phải xem ngươi muốn cái gì.”
Cố Thanh Sơn dựng thẳng ngón giữa, nói: “Ta chỉ có một yêu cầu.”
“Cài gì?” Băng Hoàng hỏi.
Cố Thanh Sơn ngậm miệng, tựa như đang trầm tư.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Trước mắt hắn đột nhiên hiện lên dòng chữ nhỏ:
[Điều kiện tiên quyết: Yên tĩnh, thi triển linh kỹ này cần phải vào thời điểm yên tĩnh (đã hoàn thành).]
Hết chương 2706.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2707
Bạn cần đăng nhập để bình luận