Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2709. Vừa chạy vừa ném (*)



Sau một cái chớp mắt...
Một luồng khí tức hủy diệt từ bốn thẻ bài truyền lên.
Vũ yên lặng cảm nhận giây lát, nhẹ giọng nói: “Sức mạnh Vĩnh Diệt...”
“Thì ra Địa, Thủy, Hỏa, Phong có thể sinh ra tất cả, cũng có thể hủy diệt tất cả.”
“Thế nhưng...”
Vẻ mặt nàng có chút mông lung, nói: “Ta còn chưa rõ lắm, Địa, Thủy, Hỏa, Phong và Hỗn Độn có quan hệ như thế nào?”
Trong hư không, lặng ngắt như tờ.
Ý chí của Hỗn Độn vẫn chưa trả lời ngay.
...
Một đường ánh kiếm liên tục bay nhanh trong bóng tối.
Đằng sau ánh kiếm là cột Thanh Đồng không thấy đâu là điểm cuối đang đuổi theo sát.
“Đừng hòng chạy...”
Trên cột Thanh Đồng, Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh giận dữ hét lên.
Nhưng mà tốc độ của ánh kiếm càng lúc càng nhanh, sắp sửa không thể nào đuổi kịp.
Sau vài hơi thở.
Khoảng cách đôi bên đã vô cùng xa xôi.
Cột Thanh Đồng phải dừng lại.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chạy nhanh lắm, nhưng ta đã nhớ kỹ khí tức của ngươi, chờ đó cho ta...”
Giọng nói của hắn ta đột nhiên im bặt.
Trong bóng tối sâu thẳm, một đường sáng lạnh thấu xương bất chợt vụt lên.
Ánh kiếm!
Ánh kiếm lại xuất hiện!
Chỉ thấy mũi kiếm vượt qua giới hạn không gian, lóe lên một cái, chém thẳng về phía Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh.
Chém chém chém chém chém chém chém...
Mỗi một ánh kiếm tách ra thành chín đường ánh kiếm giống hệt nhau, toàn bộ đều chém lên trên người Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh.
Thiên Kiếm Thần Uy, Thiên Quyết!
“A a a a a, ta giết ngươi!”
Quanh thân Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh dâng lên vô số ký hiệu tòa sáng bừng bừng, chuẩn bị biến thành một thuật pháp kinh khủng...
Trong chớp nhoáng, mũi kiếm kia lập tức bay xa, không còn thấy bóng dáng.
Cố Thanh Sơn đi rồi.
Vốn là cục diện phải toàn lực đối phó, hắn lại cứ thế thoát khỏi trận chiến, xuyên qua hơn mười vặn dặm, đi tới hư không xa xôi vô tận.
Thuật pháp kia...
Cho dù có kinh khủng như thế nào đi chăng nữa, ngay cả cái bóng Cố Thanh Sơn cũng không nhìn thấy, đương nhiên cũng không thể nào tấn công.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh đã dùng hết sức phóng ra một sát chiêu tàn nhẫn, cuối cùng lại bị một màn chạy trốn của hắn phá hỏng.
Điều này làm nó tức muốn hộc máu.
Sau một cái chớp mắt.
Ánh kiếm từ một hướng khác hiện lên, hóa thành hàng trăm vạn, bay vút tới/
Quá nhanh!
Khi chủ nhân danh sách chiến đấu phóng ra thuật pháp kinh khủng kia thì đối phương đã thoát khỏi phạm vi tiếp xúc, chẳng biết đi đâu.
“Chạy trốn? Đây là thứ mà ngươi dựa vào sao? Đồ hèn nhát yếu ớt...”
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh châm chọc khiêu khích, cười khẩy: “Cái thứ chỉ biết chạy trốn mà cũng dám tới khiêu chiến ta? Cũng được, ta cứ đi theo ngươi, xem ngươi có thể chạy đến khi nào... Còn cái thế giới kia của ngươi cũng với tất cả mọi thứ ngươi quý trọng, ta đều sẽ phái người đi hủy diệt!”
Ánh kiếm lóe lên.
Cố Thanh Sơn xuất hiện cách đó không xa, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Ngươi còn dám khiêu khích?” Hắn nói với vẻ không dám tin.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh sửng sốt, nhưng lại cười nói: “Một con ruồi chạy trốn nhanh mà thôi, cũng dám khiêu khích ta?”
“Đáng tiếc.” Cố Thanh Sơn nhìn nó, lắc đầu nói.
“Đáng tiếc cái gì?” Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh nói.
“Đáng tiếc ta không thể mổ xẻ ngươi ra, cho nên không cách nào biết được rốt cuộc ngươi có phải là một ám hiệu hay không.” Cố Thanh Sơn tiếc nuối nói.
“Mổ xẻ? Chỉ dựa vào ngươi?”
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh nói, âm thầm thôi động một thuật pháp nào đó.
“Trong hư không, các ngươi không thể gọi là mạnh được, trước kia kiến thức của ta quá nông cạn.” Cố Thanh Sơn nói xong lắc đầu, hóa thành một đường ánh kiếm, chớp mắt đã bay xa.
Vị trí hắn đức lúc đầu xuất hiện một cái miệng khổng lồ màu đen, nhưng lại chưa phát động công kích.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh siết chặt nắm đấm nói: “Đáng hận... Thằng nhóc này quá gian xảo.”
Đang nói, tay nó đột nhiên rơi xuống.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh ngây người.
Sắc mặt nó thay đổi mấy lần, bỗng nhiên quát lên: “Tất cả pháp thuật, nhanh chóng hiển hiện!”
Trong hư không, tựa như có rất nhiều vật vô hình bắt đầu khởi động.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh nhìn chằm chằm vào hư không, vô thức thất thanh nói: “Chùy Địa Thần? Đây là cái gì?”
Nó nhìn bàn tay lơ lửng trên không trung, trên người tỏa ra sát khí.
Sau một cái chớp mắt.
Bốn phía bàn tay kia bỗng nhiên sinh ra một dòng nước màu vàng.
Dòng nước bao lấy bàn tay, trong nháy mắt cả hai đã hóa thành hư vô.
Con ngươi Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh co rụt lại.
“Hỗn Độn.... Không tốt, đi!”
Cột Thanh Đồng nhanh chóng rút về.
Một đầu của nó xuyên thấu hư không vô tận, không biết là ở đâu.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh bị trói vào cột Thanh Đồng, nhanh chóng lùi về sau.
Bỗng nhiên.
Ánh kiếm lại lóe lên, đuổi theo.
“Sao không chào một tiếng mà đã đi? Không phải lúc trước muốn giết ta sao?”
Cố Thanh Sơn hỏi.
Lúc trước Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh căn bản không đuổi kịp hắn.
Hiện tại, thế cuộc đảo ngược rồi.
Đổi thành hắn đuổi theo Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh.
Cố Thanh Sơn không dây dưa quá nhiều với Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh.
Hắn lúc thì đi xa, lúc thì lướt qua đối phương, chém từng đường ánh kiếm vào đối phương.
Mặc kệ thế nào, trong tốc độ cực hạn hắn vẫn luôn duy trì tấn công.
Chùy Địa Thần chưa bao giờ ngơi nghỉ.
Qua một thời gian dài phát triển, cuối cùng chùy Địa Thần cũng đã lột xác.
[Chùy Địa Thần.]
[Thánh Trụ linh kỹ, kỹ năng bị động, duy nhất.]
[Miêu tả: Chiến đấu của ngài tự động mang theo sức mạnh Địa Thần, mỗi một lần công kích đều tương đương với uy lực của loại linh kỹ ngài sử dụng, khiến thân thể của kẻ địch rơi vào trạng thái do ngài chỉ định.”
Đương nhiên Cố Thanh Sơn đã chỉ định trạng thái cho Chúa tể Thanh Đồng.
Tan rã.
Hắn toàn lực tăng nhanh tốc độ, hóa thành một đường ánh kiếm bay lượn trên không trung, liên tục tấn công.
Sau vài hơi thở.
Tứ chi của Chúa tể Thanh Đồng tan rã triệt để, quay về Hỗn Độn.
Đây là Phong, Địa của hư không Thánh Trụ liên hợp công kích, cộng với hủy diệt thân thể đến từ Hỗn Độn!
Chỉ là một Chúa tể Thanh Đồng, căn bản không có sức phản kháng.
Lúc này, cuối cùng Cố Thanh Sơn cùng dừng lại.
Hắn lẳng lặng nhìn đối phương.
Thời khắc quan trọng lại tới.
Chỉ thấy sau khi Chúa tể Thanh Đồng mất đi tứ chi, sợi dây xích màu đen kia cũng không thể buộc chặt trên người nó.
Thân thể đen đúa khô quắt của nó rơi ra khỏi cột Thanh Đồng, phát ra một tiếng hét thảm.
“Không...”
Lại thấy giữa hư không hiền đầy những dòng nước màu vàng, chảy một vòng quanh người nó.
Tất cả tan thành mây khói.
Dòng chữ màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện:
[Đối phương đã mất đi che chở tương ứng, lập tức bị hỗn độn thôn phệ sạch sẽ.]
[Lần này thôn phệ vẫn có thể tính là trạng thái tan rã.]
Hết chương 2709.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2710
Bạn cần đăng nhập để bình luận