Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2734. Tận thế tro tàn (1)



Hư không trước mặt Cố Thanh Sơn khẽ động, chỉ thấy một găng tay đấm bốc bằng da mỏng màu đen không ngừng trôi nổi.
Hắn nắm chặt lấy đôi găng tay.
Ngay lập tức, trên hai giao diện đồng thời nhảy ra từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài thu được găng tay đấm bốc: Lôi Nộ.]
[Găng tay này có những uy năng sau đây: ]
[Điện Dũng: Công kích của ngài có khả năng mở ra tướng vị giới lôi điện, từ đó triệu hồi sinh mệnh lôi điện chiến đấu vì ngài; ]
[Lôi Thể: Bất cứ cái gì công kích vào ngài đều bị ngài cảm ứng, cho dù cuối cùng đánh trúng vào ngài, cũng sẽ bị lôi điện triệt tiêu một bộ phận trước.]
[Chủ Nhân Lôi Điện: công kích Lôi hệ mà ngài phóng ra sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ngươi, uy lực lại tăng lên ba thành.]
Găng tay này cũng không tệ đâu!
Cố Thanh Sơn đeo găng tay đấm bốc lên, trong lòng tự nhủ: Nếu đã có năng lực "Chủ Nhân Lôi Điện" này, về sau lúc mình phóng thích kỹ năng lôi điện, cũng không cần lại khiêu vũ nữa.
"Vu tướng quân, vậy coi như là hoàn thành sao?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên, bây giờ là thời khắc chiến tranh, mọi chuyện đều phải giản lược, chúng ta vẫn phải nắm chặt thời gian chạy tới thế giới số ba." Vu Phong nói.
"Tốt thôi, ta nghe lời kêu gọi của ngài vào mọi thời khắc." Cố Thanh Sơn nói.
Vu Phong không ngừng thao tác vào giao diện danh sách chiến tranh, sau đó lên tiếng: "Thời gian quả thật tương đối cấp bách, ta lập tức kêu gọi bọn họ chạy tới."
"Được rồi." Cố Thanh Sơn nói.
. . .
Mấy giây sau đó.
Tất cả mọi người đã đến trước ngọn núi, nhìn về phía một mảnh thế giới đầy ánh lửa bập bùng trong sơn cốc.
"Tướng quân, thế giới tướng vị hủy diệt nằm ở chỗ đó sao?" Có người hỏi.
"Đúng, chúng ta cũng không điều tra được tình báo có giá trị gì, tóm lại, hình như nơi này chỉ cho phép vào, vào đó rồi thì phải tiến lên mãi, không cho phép lui lại." Vu Phong nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về hướng đám người, chỉ thấy Thi Chức đứng phía sau tất cả mọi người, khoác trên người một bộ áo choàng màu đen.
Nàng khẽ gật đầu với hắn, lui lại mấy bước, biến mất trong hư không.
Bên tai Cố Thanh Sơn lại truyền đến âm thanh của nàng:
"Từ giờ trở đi, ta giấu ở trong cái bóng của ngươi, chuẩn bị phối hợp ngươi tác chiến vào mọi thời khắc."
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Hắn nhìn lại bên cạnh mình, lại không nhìn thấy bất cứ người nào.
Ngược lại có một cái bóng vẫy vẫy tay với hắn dưới mặt đất.
—— chiêu này tiềm ảnh thuật chơi đến coi như không tệ a.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua danh sách cao nhất giao diện nói rõ, lộ ra mỉm cười.
Lúc này Vu Phong ra hiệu một cái, quát: "Tất cả mọi người, xuất phát!"
Mọi người lập tức tập kết thành trận, đi theo sau lưng hắn ta cùng Cố Thanh Sơn, cùng bay lượn về hướng mảnh quang ảnh ánh lửa bập bùng kia.
. . .
Trong bóng tối, ánh lửa chiếu sáng thân hình của tất cả mọi người.
Vu Phong và Cố Thanh Sơn đứng ở phía trước, cùng nhìn về hướng phía trước.
"Đây là một tòa thành thị." Vu Phong nói.
"Không có bất kỳ âm thanh của sự sống nào —— Cho nên chúng ta phải đi ngang qua tòa thành thị này sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hẳn là vậy rồi."
"Chỉ sợ cũng không dễ dàng. . ."
Trước mắt mọi người, một tòa thành thị cháy hừng hực bốc lên bụi mù cuồn cuộn, xông thẳng tới chân trời.
Bốn phía thành thị là một biển nước màu đen nước thủy triều, không thể nhìn thấy phần cuối, lại càng không biết nó dẫn đến phương trời nào.
Toàn bộ thế giới tướng vị, ngoại trừ đại dương màu đen kia thì chỉ còn lại một tòa thành thị đang cháy lên hừng hực này.
Đám người đang chuẩn bị hành động, lại thấy chỗ lối vào thành thị xuất hiện một vài động tĩnh.
Một đám lửa đang lơ lơ lửng lửng, rơi vào cửa thành, hóa thành một bộ Quan tài bằng sắt đen có lữa đỏ đang thiêu đốt.
"Thật là buồn rầu, vì ngăn cản đám phụ thuộc danh sách như các ngươi, ngay cả ta cũng không thể không tự mình lên trận." Trong quan tài truyền ra một thanh âm.
Vu Phong không nói hai lời, rút ra một thanh trường côn vung về phía trước——
Vô số lưỡi gió nho nhỏ như tiếng chim hót lao vút ra từ phần cuối của thanh trường côn, phóng tới cái quan tài bằng sắt đen kia.
Chúng trực tiếp xuyên thấu qua quan tài, bay vào bên trong thành thị.
"Mọi người cẩn thận, cỗ quan tài này chỉ là ảo ảnh." Vu Phong quát.
"Đánh không trúng thì nói là ảo ảnh? Được rồi, tùy các ngươi, dù sao các ngươi sẽ lập tức bị hủy diệt." Cái quan tài đang cháy kia cười hung tợn mà nói.
Phong cảnh bốn phía nhoáng lên một cái.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Cả đám người phát hiện mình đã đứng trong toà thành thị đang cháy hừng hực kia.
Nhiệt độ chung quanh đột nhiên lên cao.
Quan tài đã biến mất.
Bốn phía vang lên âm thanh của nó: "Hoan nghênh các vị tiến vào tận thế tro tàn, các ngươi sẽ bị tách ra ở nơi này, sau đó chết đơn độc một mình."
"Chúc các ngươi thống khổ, sợ hãi, và cả tuyệt vọng."
Thanh âm kia biến mất.
Tất cả mọi người có chút khẩn trương, yên lặng đứng tại chỗ, làm ra tư thế đề phòng.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một hồi lâu sau, không có cái gì xảy ra cả.
"Cái tên vừa rồi rất nguy hiểm —— các ngươi đề phòng ngay ở đây, ta đi quan sát tình huống thế nào." Vu Phong ra lệnh.
"Vâng!"
Cả đám người lên tiếng, trong lòng không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Vu Phong là người mạnh nhất trong bọn họ.
Hắn ta dẫn đầu đoàn đội này tiến lên, kỳ thật đối với bản thân hắn mà nói là không có bất kỳ chỗ tốt gì, chỉ là vì trợ giúp tất cả mọi người sớm đến thế giới văn minh số ba một chút mà thôi.
Để hắn ta tự mình đi dò xét, thật sự là chuyện hết sức ổn thỏa.
Vu Phong bước ra mấy bước hướng về phía trước, sau đó dừng lại trước một bảng hướng dẫn đi đường, ngẩng đầu nhìn lên.
Bảng hướng dẫn bốc lên ánh lửa cháy, nhưng không bị thiêu hủy.
Bảng hướng dẫn trên mỗi một con đường rõ ràng hiện ra trước mắt hắn ta.
"Ta cảm thấy chúng ta muốn đi con đường lớn, vậy thì chắc là con đường nằm ở giữa rồi."
Vu Phong lẩm bẩm một mình, sau đó đi về phía con đường ở giữa.
Bỗng nhiên.
Trên toàn bộ con đường bùng lên ánh lửa hừng hực, hóa thành quang ảnh thế giới trùng điệp, bao phủ lấy hắn ta vào trong đó.
Quang ảnh khẽ động, theo gió mà vút đi.
Không thấy Vu Phong đâu nữa.
Cả đám người ngẩn ngơ, vội vàng la lớn: "Vu tướng quân!"
Trên đường phố đã trống rỗng, chỉ còn lại ánh lữa đỏ đang thiêu đốt bốn phía chúng quanh, phát ra tiếng vang lốp bốp.
—— Vu Phong đã triệt để biến mất.
Hết chương 2734.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2735
Bạn cần đăng nhập để bình luận