Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2880. Truy thánh



Nhiều bảo vật tìm chủ như vậy, Nơi Vô Chuyển tất nhiên sẽ đại loạn, cứ như vậy, ngược lại có lợi cho mình tìm kiếm con quái vật kia.
Điều duy nhất đáng lo ngại, chính là kết cục của những bảo vật này.
—— Nhưng chuyện này cũng gãi đúng chỗ ngứa, Cố Thanh Sơn vốn muốn quan sát một chút, phải chăng bên trong Nơi Vô Chuyển còn có thánh nhân Hồng Hoang chưa đầu hàng sáp nhập với Tà Ma.
Nghe thấy hắn đã đáp ứng, tất cả các bảo vật đều có chút hưng phấn.
Phất trần quát: "Đều đến tập hợp, chúng ta đi!"
"Đi!"
"Đi đến Nơi Vô Chuyển!"
Đám bảo vật đồng loạt kêu lên.
Phất trần vung vẫy mấy lần trên người của Cố Thanh Sơn, lập tức có vô số phù văn những không cách nào đếm hết rơi xuống, vờn quanh người Cố Thanh Sơn và đông đảo các bảo vật.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Bọn họ đã biến mất khỏi nơi đó.
. . .
Nơi Vô Chuyển.
Trong một nơi hẻo lánh không đáng chú ý, hư không tỏa ra những gợn sóng vô hình.
Những rung động này chợt sinh ra, lại lập tức lại bị cái gì đó triệt để xóa đi.
Tất cả mọi thứ duy trì yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn nghênh ngang đứng ở nơi hẻo lánh, bốn phía đều là những quan tài đen như mực, nhưng không có bất cứ con quái vật nào xuất hiện.
Cứ như ——
Thật sự không có Tà Ma nào phát hiện mình.
Trong thức hải của hắn, chúng bảo vật không ngừng truyền niệm:
"Thế nào? Lợi hại không?"
"Có thể xuất phát, đi về hướng bên trái đi."
"Đánh rắm, rõ ràng là phải đi theo hướng bên phải, bên phải càng gần Đài Truy Thánh hơn."
"Hừ, chủ nhân của ngươi chỉ là cái tên tạo dựng thuật địa lao, thuật cấm chế sao mà lợi hại như chủ của ta được, nghe theo ta."
"Chớ ồn ào, mấy con đường này đều có thể đi."
"—— Tiểu tử, ta đề nghị ngươi đi trên bậc thang ở giữa."
Cố Thanh Sơn bị làm cho đau cả đầu, quát to bên trong thức hải: "Đều đừng nói nữa, tìm một người chuyên nghiệp nhất trong các ngươi mà dẫn đường đi, còn lại đều phụ trách ẩn nấp hành tung!"
Chúng bảo vật lập tức tắt âm thanh.
Chỉ có phất trần tiếp tục lên tiếng: "Đi con đường thứ ba bên trái, ngươi cần dùng sức mạnh ấn vào ngọn đèn chong thứ bảy bên trong con đường, vậy có thể mở ra một con đường tắt khác."
"Xác định?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Phất trần nói: "Nơi đó có một bức tranh thần thánh mà chủ nhân ta lưu lại, hẳn có thể giúp bọn ta một chút sức lực —— ngươi thấy nó phải tôn xưng một tiếng thánh nhân, bởi vì nó có được một tia phân hồn của chủ nhân ta."
"Được."
Cố Thanh Sơn quyết định phương hướng, đi thẳng một mạch về phía trước.
Hắn không ngừng bước đi trên con đường hắc ám, rất nhanh đã tới được một chiếc đèn chong mà phất trần nói tới, dùng sức ấn một cái lên trên đó.
Vách tường phía bên kia con đường lập tức xuất hiện một lỗ thủng chỉ cho phép một người đi qua.
Cố Thanh Sơn lập tức chui vào.
Cửa hang kia lập tức khép lại lần nữa, từ bên ngoài không nhìn ra được một chút vết tích nào cả.
Cố Thanh Sơn tiếp tục tiến lên vài trăm mét trong lối đi hẹp, phía trước trở nên rộng rãi sáng sủa.
Trên vách tường chung quanh đồng loạt sáng lên từng Linh Ngọc tiên quang lượn lờ, tỏa ra thứ ánh sáng trắng trong sáng, chiếu rõ hoàn cảnh chung quanh Cố Thanh Sơn.
Nơi này là một sảnh đạo quan cực kỳ mộc mạc, gần như không có cái gì, chỉ treo một bức chân dung đạo nhân.
Cố Thanh Sơn tập trung nhìn lại, chỉ thấy đạo nhân kia tay cầm một cây phất trần, vác trên lưng lấy một cái bàn bát quái, thần sắc đạm mạc mà uy nghiêm.
Ngay vào lúc Linh Ngọc sáng lên, đạo nhân lập tức sống lại.
Hắn đứng ở trên tường quan sát Cố Thanh Sơn, nâng một cái tay lên bắt đầu bấm đốt tay.
Chốc lát sau.
Đạo nhân thở dài một tiếng nói: "Bại! Bại!"
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Thánh nhân các hạ, Hồng Hoang mặc dù đã thất bại, nhưng bây giờ thuật Lục Đạo Luân Hồi của chúng ta sắp thành công, còn có hi vọng."
Đạo nhân bình tĩnh nhìn vào hắn, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Đáng thương! Đáng thương!"
Cả bức hoạ đột nhiên thoát ra từ trên vách tường, nhẹ nhàng phất phới trong hư không.
Tiếng thở dài của đạo nhân vang lên văng vẳng ở trên không của đạo quan:
"Sớm biết là kết cục như bây giờ, năm đó ta cần gì phải lưu lại nhất niệm này, chỉ để tăng thêm bi thương."
Hô ——
Chân dung bốc lên ánh lửa, sau đó nhanh chóng bị thiêu thành tro tàn.
Cố Thanh Sơn sững sờ một chút.
Các bảo vật nhất thời đều chưa lên tiếng, dường như chuyện xảy ra vào giờ phút này cũng nằm ngoài dự liệu của bọn chúng.
"Phất trần, vừa rồi là tình huống như thế nào?" Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
"Không rõ lắm, hình như chủ nhân của ta nhận thức ngươi —— nhưng ta cực kỳ xác định, ta căn bản không quen biết ngươi." Phất trần nói.
"Các ngươi thì sao? Các ngươi có ai biết ta hay không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi những bảo vật kia.
"Không biết." Chúng bảo vật đồng loạt đáp lại.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ bình tức lại mấy phút đồng hồ, để cho mình tỉnh táo lại.
Từ nơi sâu xa, trong lòng của hắn sinh ra một loại cảm ứng ——
Có một chân tướng mà mình cực kỳ khát vọng biết được, đang bị giấu trong Nơi Vô Chuyển này.
Nó đang đợi mình.
Cố Thanh Sơn thở sâu, vứt bỏ hết tất cả các cảm xúc, trấn định hỏi: "Tiếp theo làm như thế nào đây?"
Phất trần nói: "Đi ra ngoài từ phía trước, đặt tay lên trên vách tường không ngừng rót linh lực vào, có thể khiến cho toàn bộ Nơi Vô Chuyển kích phát ra một sức mạnh ẩn nấp, nó sẽ bảo vệ ngươi, khiến cho ngươi không bị bất cứ kẻ nào phát hiện."
"Đi về hướng đó sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Phải."
Cố Thanh Sơn lên đường theo lời nó nói, sau đó nhanh chóng ra khỏi sảnh đạo quan, tiếp tục tiến lên dọc theo một ám đạo.
Phía trước quả nhiên có lối ra.
Hắn đặt tay lên trên vách tường, không ngừng rót linh lực vào, đi về hướng con đường nhánh đã mở rộng ở vách tường phía bên phải.
Đi ra từ lối ra, trong tầm mắt tràn đầy vô số những chiếc quan tài.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chớp động, hỏi: "Vì sao Nơi Vô Chuyển có nhiều quan tài như vậy? Các thánh nhân Hồng Hoang đều ở nơi này sao?"
"Đúng vậy, năm đó Lục Đạo mới sinh ra, sức mạnh yếu ớt, không cách nào dung nạp nhiều thánh nhân luân hồi chuyển thế như vậy, cho nên bọn họ không thể không ở đây ngủ say." Phất trần nói.
"Thì ra bọn họ sẽ trở lại Lục Đạo vào một lúc nào đó sao?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
"Ngày mà Lục Đạo đại thành, sẽ làm cho tất cả thánh nhân Hồng Hoang thức tỉnh, lại đi quyết chiến với Tà Ma." Phất trần nói.
Hết chương 2880.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2881
Bạn cần đăng nhập để bình luận