Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2890. Ngôn chú!.



Đứa bé kinh ngạc, hình như còn chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên lắc đầu, đang muốn nói thêm cái gì, lại đột nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy bầu trời đột nhiên hóa thành đen kịt.
Thế giới cứ như hoàn toàn thay đổi ——
Toàn bộ những căn nhà chung quanh hóa thành màu xám, mặt đất cũng bị phủ lên một lớp sương trắng, còn có từng lớp sương mù không ngừng cuồn cuộn vây quanh thôn.
“Tà Ma!” Thiếu niên khẽ quát một tiếng.
Thiếu niên lấy miếng vải đen sau lưng ra, lập tức lấy món đồ kia ra, đặt ở trước người.
—— Đó là một cây đàn cổ.
Thiếu niên duỗi ra một bàn tay nhẹ nhàng gảy lên trên cây đàn.
Một tiếng đàn trong trẻo mờ mịt nảy sinh một cách không dấu vết.
Chỉ một thoáng, bảy tám tàn ảnh bay ra ngoài từ sau lưng của hắn, tản ra bốn phương tám hướng.
“Hạ Sinh, ngươi không cần phải sợ, đi đến dưới cây trốn một chút!”
Thiếu niên dặn dò.
Thiếu niên đặt tay lên trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy gảy.
Từng cái bóng đen bay ra ngoài từ trên cây đàn cổ, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Một giây.
Hai giây.
Đột nhiên, một thanh âm quỷ dị vang lên trong hư không:
“Ngươi... Là cái gì?”
Thiếu niên hừ một tiếng, quát to: “Ta chính là đệ tử Vệ Nghê của Vạn Âm Tông, ngươi lại là Tà Ma nào, nhanh chóng xưng tên ra.”
Hắn ta mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía hư không, lại không chú ý tới dưới cây đại thụ sau lưng mình, đứa bé kia dần dần lộ ra vẻ mặt nặng nề.
—— Hẳn là Tà Ma này đã giết Hạ Sinh ban đầu.
Cho nên khi nó lại nhìn thấy một Hạ Sinh xuất hiện, lập tức nhịn không được đặt câu hỏi như vậy.
Đứa bé im lặng không nói, nhưng trong lòng âm thầm tính toán.
Theo dòng thời gian trôi qua, mình đã trở nên càng ngày càng mạnh.
Hiện giờ cần nghĩ cách, tranh thủ giữ lại Tà Ma này, để tránh nó tiết lộ hành tung của mình.
Đứa bé đang nghĩ ngợi, đã thấy bầu trời dần dần khôi phục sáng tỏ.
Loại khí tức quỷ dị kia lặng lẽ đi xa, tất cả mọi thứ chung quanh trở nên bình thường.
—— Tà Ma lẳng lặng rời đi.
Vệ Nghê giật mình, thất thần nói: “Chạy? Vậy sao có thể?”
Trong lòng đứa bé bỗng nhiên trầm xuống.
Vệ Nghê cũng kịp phản ứng.
—— Tà Ma nhất định chuẩn bị đi làm càng nhiều chuyện.
Chờ lần sau nó xuất hiện lại, sẽ triệt để giết chết hai người.
“Hạ Sinh, chúng ta đi!” Vệ Nghê quát.
Hắn vỗ túi trữ vật, thả ra một lá phi thuyền, lập tức ôm Hạ Sinh đi.
Hai người lên phi thuyền.
Vệ Nghê lập tức đẩy mạnh phi thuyền, muốn phá hư không mà đi.
Phi thuyền chấn động mấy lần, vừa mới bay lên không trung, lại chậm rãi bay xuống phía dưới.
Sau đó, mặc cho Vệ Nghê phát động như thế nào, phi thuyền vẫn luôn không nhúc nhích.
Vệ Nghê nhướng mày, cẩn thận kiểm tra phi thuyền một lần, lại lấy ra một cái trận bàn nhìn một chút.
Hắn ta chậm rãi thả trận bàn xuống, thấp giọng mà nói: “Không gian bị giam cầm... Bốn phía đều bị phong bế triệt để, xem ra chúng ta không đi được rồi.”
Đứa bé nói: “Vệ Nghê, ngươi có loại pháp thuật vỡ lòng nào của Âm Tông không, cho ta xem một chút.”
Vệ Nghê nhìn vào hắn, giật mình nói: “Ngươi muốn bảo vệ bản thân? Đáng tiếc thứ của Âm Tông chúng ta, đều không thể một sớm một chiều có thể học được —— chờ chút.”
Hắn ta tựa hồ nhớ tới cái gì, rút ra một quyển sách từ trong ngực, trịnh trọng đưa cho đứa bé.
“Biết chữ chứ?” Vệ Nghê hỏi.
“Biết.” Đứa bé gật đầu.
“Cầm nó, trong sách này đều là chân ngôn, nếu như ngươi có thiên phú âm pháp, tự nhiên có thể kích phát chân ngôn hộ thể.” Vệ Nghê nói.
“Đa tạ ngươi, Vệ Nghê.” Đứa bé nhận lấy quyển sách.
“Nhớ kỹ, năm nay tuổi ngươi quá nhỏ, chỉ có thể buông ra một âm.” Vệ Nghê nghiêm túc dặn dò.
“Nếu như ta thêm ra mấy âm thì sẽ thế nào?”
“Đầu của ngươi sẽ nổ tung rồi chết.”
“Đã hiểu.”
Đứa bé nhận lấy quyển sách, rất nghiêm túc mà lật xem.
Chỉ thấy lật ra tờ thứ nhất, trên đó viết vài chữ to:
“Chân ngôn vừa ra, vạn linh cúi đầu.”
Đứa bé tiếp tục lật, chỉ thấy quyển sách chân ngôn loại vỡ lòng này quả nhiên ghi chép cặn kẽ rất nhiều kiến thức căn bản, có chân ngôn của Nhân Tộc, phương pháp thú rống, minh chú của thượng giới, từ gọi quỷ, câu pháp Ngũ Hành, chữ rồng vân vân.
Đứa bé đọc nhanh như gió, lật qua lật lại trang sách thật nhanh, hình như đang tùy ý lật sách, vẻ mặt lại lộ ra một sự nghiêm túc.
—— Mình đã không yếu ớt giống như thời khắc vừa phủ xuống rồi.
Sức mạnh không giờ khắc nào là không tăng trưởng tiếp.
Đáng tiếc hình như thế giới Hồng Hoang có quá nhiều bí ẩn, mình tuyệt đối không thể tùy ý để lộ thân phận.
Thời gian cấp bách!
Nhất định phải lập tức tìm tới chân ngôn thích hợp, dùng để chiến thắng Tà Ma.
Quang cảnh bốn phía dần dần trở nên lờ mờ lần nữa.
Cảm giác quỷ dị lại xuất hiện.
Đứa bé liếc nhìn sách, không ngẩng đầu lên mà nói: “Là một Tà Ma độc hành.”
Vệ Nghê gật đầu nói: “Xác thực.”
Tà Ma kia rời khỏi thôn trang, làm phép vây khốn hai người, lúc này mới không nhanh không chậm đánh tới lần nữa.
Nếu như nó có đồng bọn, chỉ cần để cho đồng b5n đi phủ kín thôn trang, cần gì phải chạy tới chạy lui chuyến này?
Sương mù dày đặc dần dần sinh ra.
Tiếng vang tất tất tốt tốt truyền đến từ sâu trong làn sương mù, phảng phất có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang đến gần.
Vệ Nghê đã nhảy xuống từ bên trên phi thuyền.
Tay hắn ta cầm cây đàn cổ, liên tục gãy mấy tiếng, quát: “Phá tà!”
Chỉ thấy từng luồng từng luồng tiên khí tán phát ra bên trên từ cây đàn cổ, hiển hóa thành thiên nữ trong hư không, nhìn lại về hướng sương mù.
Trong nháy mắt này, hai tay Vệ Nghê đột nhiên gảy gảy dây đàn, phát ra âm thanh tranh tranh tràn ngập chiến ý.
Hư không chung quanh liên tục chấn động, phát ra một lực xoắn hung hãn, giống như sợi dây đàn mà Vệ Nghê đang gảy.
Trong sương mù, những âm thanh tất tất tác tác kia lập tức ngừng lại.
Yên tĩnh một giây.
Trong sương mù vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Chỉ thấy một gốc đại thụ che kín cả bầu trời dần dần xuất hiện trên quảng trường.
Nó thuần túy được cấu thành từ hàng tỉ xương chúng sinh cốt, toàn thân tái nhợt, chỉ ở vị trí trung tâm thân cây hiển lộ ra một gương mặt thịt lúc nhúc.
“Âm pháp tất trúng, thật sự là làm người ta chán ghét.” Quái vật lấy giọng điệu căm hận mà nói ra.
Sương mù màu trắng bệch phát tán ra từ vô số rễ cây phía dưới này, ăn mòn cả con đường đá trên quảng trường đến rách mướp.
Cơn gió vô hình đẩy Vệ Nghê lui về phía sau mấy bước.
—— Thực lực như thế, Tà Ma như thế, căn bản không phải một đệ tử Âm Tông nho nhỏ có thể đối phó được.
Vệ Nghê nhìn qua thân hình to lớn cao mấy chục mét của đối phương, tuyệt vọng nói:
“Thải Phong, có lẽ lần này là trận chiến cuối cùng của chúng ta rồi.”
Hết chương 2890.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2891
Bạn cần đăng nhập để bình luận