Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2911. Vũ điệu bóng chồng



"Vậy còn ngươi?" Địa kiếm hỏi.
“Ta à... Có lẽ sẽ giống như lần trước, mất đi tất cả sức mạnh, bắt đầu lại từ vòng tròn khép kín kia.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy chẳng phải công tử sẽ rất nguy hiểm?” Sơn Nữ thấp giọng nói.
“Không sao, yên tâm.” Cố Thanh Sơn an ủi.
“Thế nhưng... vì sao ngươi phải làm như vậy?” Địa kiếm hỏi với vẻ khó hiểu.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Ở lại thời khắc kia rồi tiếp tục tiến bước thực sự quá mức khiến cho người ta chú ý.”
“Ngươi trở lại quá khứ thì không làm cho người ta chú ý hả?” Địa kiếm gặng hỏi.
“Tà ma sẽ phát điện lên rồi tìm ta khắp nơi.” Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như ta trở lại điểm bắt đầu thì những tà ma đã đến được khoảnh khắc bắt đầu của đoạn lịch sử này sẽ phát hiện hết thảy đều không có bất cứ thay đổi nào, giống như...”
“Một đồng tiền xu, có hai mặt giống nhau như đúc.”
“Khi ta làm được điều này, tà ma sẽ không thể nào phát hiện ra cái gì, chỉ có thể tiếp tục đi tìm tung tích của ta... Ta cũng tranh thủ một chút thời gian cho một ta khác thuộc về Tận Thế.”
Sơn Nữ nói như có điều suy nghĩ: “Như vậy, giống như hai chiếc lá rơi xuống chồng lên nhau, mặt trên của lá và mặt dưới của lá giống nhau như đúc, làm cho người ta không thể phát hiện chiếc lá nằm bên dưới.”
“Vũ đạo bóng chồng sao...” Địa kiếm suy tư nói: “Ta nhớ loài người có một trò chơi gọi là ‘Tìm kiếm điểm khác biệt’, nếu hai bức tranh hoàn toàn giống nhau thì người ta không thể nào tìm ra vấn đề.”
“Chính là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đây là chơi ăn gian, nhưng rất hiệu quả.” Địa kiếm nói.
“Ngươi không thích ăn gian?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nếu có thể, ta hy vọng có thể ăn gian được mãi.” Địa kiếm nói.
Sơn Nữ lại nói: “Không, đây là biện pháp công tử nghĩ ra, sao lại có thể xem là ăn gian? Người khác có ai nghĩ ra được không?”
“Nhưng nếu bất cứ số mệnh nào được làm lại từ đầu đều tồn tại quá nhiều điều bất định, làm sao ngươi có thể bảo đảm hết thảy đều như lúc ban đầu?” Địa kiếm nghi ngờ nói.
“Không cần bảo đảm hết thảy đều như lúc ban đầu, chỉ cần lúc tà ma tới thì tất cả vẫn giống hệt là được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy chúng ta đi đây, đợi ngươi ở thời khắc lịch sử ban đầu.” Lạc Băng Ly nửa tỉnh nửa mơ nói.
“Đi đi, ta nhất định sẽ tìm được các ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta hoàn toàn tin tưởng vào điều này.” Địa kiếm nói.
“Công tử bảo trọng.” Sơn Nữ nói.
“Ù!” Triều Âm kiếm nói.
Cố Thanh Sơn phất tay một cái.
Bốn thanh trường kiếm hóa thành một đường sáng, nhanh chóng rơi xuống dòng sông thời gian rồi biến mất.
Cố Thanh Sơn bay về một hướng khác.
Hắn chợt có cảm giác, giơ tay lên nhìn, chỉ thấy trên cố tay được quấn một sợi tơ nhỏ màu đen.
“Phi Nguyệt?” Cố Thanh Sơn kêu một tiếng.
Trong dòng sông thời gian, một thiếu nữ nổi lên mặt nước, theo sát phía sau hắn.
“Ta chuyển thế thành người của bộ tộc Thời Gian, tên là Phi Ảnh.” Thiếu nữ nói.
“Nhưng ngươi vẫn là Phi Nguyệt... Đúng rồi, sao ngươi tìm được ta vậy?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Hình như thiếu nữ rất vui vẻ, nàng nói: “Ta có sức mạnh có thể làm được chuyện này, đừng nói cái này nữa... Ta phát hiện ngươi đã biến thánh hai người, một thuộc về chúng sinh, một thuộc về Tận Thế.”
“Đúng, ta trước mặt ngươi đây thuộc về chúng sinh, một ta khác thuộc về Tận Thế.” Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh nhẹ giọng nói: “Ngươi thuộc về Tận Thế đang ở vùng đất Hỗn Độn, khoảng chừng không lâu nữa sẽ tham gia chiến đấu.”
Ngón tay nàng giật nhẹ sợi tơ, Cố Thanh Sơn lập tức phát hiện trên tay lại có thêm một sợi, một đầu thắt ở tay mình, đầu còn lại nối liền vào hư không sâu thẳm, chẳng biết đi đâu.
“Đây là?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi và một ngươi khác liên hệ với nhau... Ta đề nghị vào thời gian tiếp theo, ngươi hãy nghiêm túc làm một việc.” Phi Ảnh nói.
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hủy diệt Tận Thế.” Phi Ảnh nói.
"Tại sao phải làm như vậy?"
“Ngươi hủy diệt Tận thế, đưa nó về vùng Hỗn Độn, từ đó Hỗn Độn sẽ trao sức mạnh Vĩnh Diệt cho một ngươi khác đang mang thân phận Tận Thế.”
“Hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh gật đầu với hắn rồi nói: “Ngươi hãy bảo trọng, ta đi xem tình hình của ngươi bên kia.”
Nàng chìm vào dòng sông thời gian, đi xuôi dòng về phía trước.
Đi qua dòng sông thời gian, Phi Ảnh lại một lần nữa nổi lên mặt sông.
“Vùng đất Hỗn Độn...”
Nàng nhìn sợi tơ màu đen trên tay, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi mặt nước, bay về phía làn sương mù vô tận.
Nàng xuyên qua sương mù dày đặc.
Chẳng biết từ lúc nào, phía trước đã xuất hiện một hòn đảo nhỏ trôi lênh đênh.
Phi Ảnh hạ xuống, tìm được Cố Thanh Sơn ở sát rìa đảo.
“Phi Nguyệt? Sao ngươi lại tới đây?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Ta tới từ chỗ một ngươi khác thuộc về chúng sinh, chỉ để dặn dò ngươi một việc.” Phi Ảnh nói.
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi muốn thức tỉnh những kỷ nguyên đang ngủ say, ta đề nghị ngươi giúp bộ tộc Thời Gian chúng ta một tay, thức tỉnh kỷ nguyên Thời Không trước.” Phi Ảnh nói.
“Tại sao lại là kỷ nguyên Thời Không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Phi Ảnh đang muốn nói thì đột nhiên trong lòng có cảm giác, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Thanh Sơn cũng ngẩng đầu.
Chỉ thấy một cô gái mặc chiến giáp từ trên trời rơi xuống.
Phi Ảnh nhìn cô gái kia rồi nói: “Ví dụ như cô gái này, cô ấy là chúng sinh, không thuộc về kỷ nguyên quá khứ cho nên không thể dừng lại trong Hỗn Độn một thời gian dài, nhưng có thể trở về quá khứ giúp đỡ một ngươi khác.”
“Hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
...
Mưa tầm tã.
Sắc trời từ sáng chuyển thành tối, dần dần hóa thành màn đêm.
Trong hố người chết bên ngoài quân doanh có vài động tĩnh nho nhỏ.
Binh sĩ tuần tra ban đêm cầm đèn lồng tiến lên, vừa run sợ vừa nhìn một hồi, thậm chí còn đứng vài giây giữa mưa.
Trong hố người chết không có bất cứ động tính gì.
Tim gan binh sĩ về lại chỗ cũ, hai chân run lập cập, bước cao bước thấp trở về.
Đột nhiên, một giọng nói tử cửa quân danh truyền tới:
“Ngươi vừa nhìn cái gì đấy?”
Hết chương 2911.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2912
Bạn cần đăng nhập để bình luận