Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2917. “Cược với cậu ta.”



Trong trực thăng, mấy tên thuộc hạ im như thóc.
Người đàn ông trung niên thở hổn hển vài cái, mở miệng nói: “Cái tên Cố Thanh Sơn này thật sự là người của bộ nghiên cứu chiến giáp sắt thép Trường Ninh?”
“Đúng, đã chứng thực.” Một gã thủ hạ nói.
Người đàn ông trung niên im lặng hồi lâu.
Chức nghiệp giả.
Nhà nghiên cứu cơ giáp.
Tô gia...
Một dòng họ bá chủ như Tô gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua một chức nghiệp giả.
Nói cách khác...
Hắn là người của Tô gia!
Chết tiệt, thật đáng chết!
Vốn cho rằng chỉ là một tên tiểu tốt, nhưng bây giờ xem ra tình thế đã hoàn toàn rơi vào một trạng thái kỳ ảo nào đó.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Trở về đi, xóa sạch tất cả các vết tích, đừng để lại một chút dấu vết nào, chưa hết, các ngươi phải quên hết tất các mọi chuyện xảy ra tối hôm nay...”
Ông ta nhìn toàn bộ thuộc hạ xung quanh, trầm giọng nói: “Việc này đã biến thành chuyện giữa Tô gia và Niếp gia, nếu những nhân vật nhỏ như chúng ta dính vào thì sẽ chết tan xương nát thịt, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, thủ lĩnh.”
Mọi người vội vàng đáp.
Ở một nơi khác.
Sòng bạc.
“Cậu Niếp, đâu cần phải chơi lớn như vậy đâu.” Người đàn ông tóc vuốt ngược đeo kính râm nói.
Sau lưng hắn ta là một thân thể yểu điệu nấp sau lưng ghế, ngay cả đầu cũng không đám lộ ra.
Về phấn cậu Niếp kia...
Cậu ta căn bản không thèm đáp lời, chỉ mặt mày sa sầm đặt máy truyền tin xuống.
“Cậu chủ, làm sao vậy?”
Một người đàn ông cao to đứng bên cạnh nói.
Niếp Vân thấp giọng nói: “Thằng nhóc kia là một chức nghiệp giả...”
“Giao cho ta, ta dẫn vài người đi một chuyến, bắt hắn...”
Người đàn ông cao to lấy tay làm động tác cắt cổ.
Niếp Vân gật đầu nói: “Mang thêm vài người, tình cảnh khó coi một chút cũng không sao, chỉ cần người chết rồi thì mọi chuyện sau này đều có thể thu xếp.”
“Cậu chủ, trên giang hồ đều gọi tôi một tiếng Hung Hổ, chức nghiệp giả tôi xử lý trong mấy năm nay dùng hai tay cũng đếm không hết, có bao giờ thất bại hay chưa?” Người đàn ông cao to đáp.
Nghe cũng đúng.
Quả thật danh tiếng của Hung Hồ được đổi lấy bằng rất nhiều mạng người.
Niếp Vân giãn mày, trâm trạng bình tĩnh trở lại.
Người đàn ông tóc vuốt ngược đeo kính râm đột nhiên cười nói: “Cậu Niếp, rốt cuộc là có chuyện gì, có cần tôi hoạt động gân cốt một chút hay không?”
“Bài đánh chưa xong, sao anh có thể đi?” Niếp Vân nói.
Cậu ta suy nghĩ một chút, chợt nói: “Không bằng chúng ta chơi lớn một chút đi.”
“Chơi thế nào?” Người đàn ông đeo kính râm nói.
Niếp Vân nói: “Thuộc hạ của tôi sẽ đi giết một người, chúng ta cược xem hắn dùng bao nhiêu chiêu thì có thể giết chết đối phương.”
Người đàn ông đeo kính râm nói: “Đối phương là ai?”
“Một sinh viên nghèo... Đúng rồi, tôi cược trong vòng mười chiêu hắn sẽ mất mạng.” Niếp Vân nói, ra lệnh một tiếng bằng máy truyền tin.
Người đàn ông đeo kính râm cười khổ: “Thuộc hạ của cậu là tông sư võ đạo, cho dù giết chết một chức nghiệp giả cũng chỉ cần mấy chiêu là xong, huống chi hắn còn dẫn người vây giết.”
“Anh đánh cuộc hay không, không đánh thì tôi trở mặt, đây là liên bang đấy.” Niếp Vân không kiên nhẫn nói.
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ “liên bang”
“Được thôi.” Người đàn ông đeo kính râm hít một hơi thật sâu: “Ta chỉ có thể cược hắn không thể giết chết thằng nhãi nghèo kia trong vòng mười chiêu.”
“Vậy mới đúng chứ, nếu anh thắng tôi sẽ bỏ qua thẻ đỏ của anh.” Niếp Vân nói với vẻ mặt đắc ý.
“Tôi thua thì sao?”
Niếp Vân nói: “Một trăm triệu, thêm thi thể thẻ đỏ của anh.”
Cơ mặt người đàn ông đeo kính râm co giật, đang muốn từ chối thì lại nghe đằng sau vang lên một giọng nói: “Cược với cậu ta.”
Người đàn ông đeo kính râm nói: “Thua làm sao bây giờ.”
Thân hình yểu điểu ngừng run rẩy, nhẹ giọng nói: “Thua thì giết sạch người Niếp gia, sau đó lột sạch cậu ta, dùng lửa nướng ba ngày.”
Người đàn ông kính râm cảm thấy lòng mình lạnh toát, biết vị này không định nhẫn nhịn.
Hắn ta nhìn Niếp Vân hung hăng phách lối ở đối diện, thầm thở dài một hơi: “Được rồi, tôi cược.”
Niếp Vân búng tay một cái, nâng ly rượu lên cười nói: “Tốt lắm, vậy chúng ta yên lặng xem Hung Hổ đi săn thôi... Xem võ đạo tông sư giết người cũng là một sự hưởng thụ.”
“Cốc cốc cốc!”
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Không đợi mọi người phản ứng lại thì cửa đã mở ra.
Cố Thanh Sơn đi thẳng vào, tươi cười chào hỏi: “Niếp Vân! Bạn học cũ, lâu rồi không gặp, tôi vô cùng tưởng nhớ đối thủ như cậu, thật sự nhớ lắm luôn... À, còn cậu nữa, gọi cái gì Hung tới nhỉ? Hung hay là Báo?”
Hắn vừa nói vừa giơ kiếm Tầm Phong lên, tùy ý rạch xuống.
“Tôi không có thời gian, đừng nói nhiều.”
Kiếm thu lại, người quay lưng rời đi.
“Cạch...”
Cửa đóng.
Lặng ngắt như tờ.
Người đàn ông đeo kính râm sửng sốt hồi lâu, kêu lên: “Điện hạ...”
Ở sau lưng hắn ta, một cô gái tóc dài màu đỏ như lửa chậm rãi đứng lên.
Thiếu nữ đi tới trước mắt Niếp Vân và Hung Hổ, nhìn vết rạch sâu hoắm giữa ngực hai người.
Người đã chết rồi.
Ra tay gọn gàng đơn giản như vậy, một kiếm giết chết hai người, một người trong đó còn là võ đạo tông sư.
Ngay cả tránh né cũng không kịp tránh né thì đã chết rồi.
Sắc mặt cô gái dần dần nghiêm trọng.
“Kiếm thuật thật sự hoàn mỹ... Căn bản không thể tìm ra một kẽ hở nào.”
“Hoắc Đức, lấy video giám sát trong phòng ra đây, tôi muốn xem hình ảnh cuộc chiến vừa rồi.”
“Vâng.”
Ngoài sòng bạc.
Cố Thanh Sơn khống chế tâm trạng, khẽ thờ dài một hơi.
Bây giờ còn chưa phải thời điểm gặp Anna.
Về phần bạn học cũ.
Theo dòng thời gian ban đầu. Sau đó bạn học cũ sẽ bị mình giết.
Để tránh xảy ra sai lệch quá lớn nên lần này mình đã giết cậu ta từ sớm, đảm bảo chyện này xảy ra.
Cái này để bảo đám nhân trong nhân quả.
Chỉ cần bảo đảm toàn bộ những chuyện then chốt trong dòng thế giới đều xảy ra.
Như vậy thì cho dù chuyện tiếp theo có xảy ra sai lệch cũng không đến mức chênh lệch quá lớn.
Dựa theo sách lược này, dòng thế giới đang biến động có thể được hắn cứu vớt, một lần nữa trở về quỹ đạo ban đầu.
May là tà ma tạm thời còn chưa tới.
Cố Thanh Sơn nhảy lên một tòa nhà, bắt đầu lao về một hướng.
Nhưng những chuyện hắn làm cũng sẽ gây ra một vấn đề khác.
Nếu dẫn tới sự trả thù mãnh liệt hơn, với thực lực Luyện Khí tầng thứ hai của mình hiện này thì không thể đối phó với những người có năng lực hàng đầu trong thế giới này.
Đặc biệt là người có kỹ năng thiên tuyển.
Cho tới lúc này Cố Thanh Sơn mới hiểu được vì sao kỹ năng thiên tuyển lại được tính vào trong chín trăm triệu tầng thế giới, còn có tác dụng không nhỏ.
Bởi vì nó đến từ Lục Đạo Luân Hồi.
Đó là sức mạnh hồng hoang còn sót lại, thất lạc giữa chúng sinh, sẽ một lần nữa tỉnh lại ở một xác suất nhất định.
Hết chương 2917.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2918
Bạn cần đăng nhập để bình luận