Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2946. Tận thế chiến tranh



Bên trong hư không trước mắt hắn, bỗng nhiên dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ đom đóm:
[Nói rõ tình huống:]
[Trong sương mù, bất cứ cái gì di động và tiếp xúc, nhất định phải lấy mảnh đất Vĩnh Diệt làm môi giới.]
[Nếu như thân thể của ngài không được mảnh đất Vĩnh Diệt nào đó tiếp nhận, như vậy biện pháp duy nhất, chính là lấy mảnh đất Vĩnh Diệt của ngươi tới tiếp nhận.]
[—— Đây là quy tắc của Vĩnh Diệt, không thể làm trái.]
Cố Thanh Sơn xem hết một mạch, sau đó hỏi: “Mảnh đất Vĩnh Diệt của ta... Chẳng lẽ là hòn đảo kia?”
Một nhóm chữ nhỏ đom đóm đáp lại: [Lấy ngài làm chủ, lấy hòn đảo mà Vũ của Chư Giới Tận Thế Online thành lập cùng với con dân, chính là mảnh đất Vĩnh Diệt thuộc về các vị.]
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Quy tắc này quá kì quái...”
Giao diện Chiến Thần Hỗn độn đáp lại: [Tất cả mọi thứ đang ngủ say bên trong Vĩnh Diệt, phương thức như vậy là điều cần thiết, cũng là quy tắc tự nhiên sinh ra bên trong hỗn độn.]
“Tốt thôi.”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía dãy núi hắc ám kia.
—— Mẹ của Thời Gian đang ngủ say trên dãy núi này.
Trước hết mình phải đánh thức bà ta, để cho kỷ nguyên thời gian thức tỉnh một lần nữa, trở thành trợ lực cho kỷ nguyên Hồng Hoang.
Cố Thanh Sơn lui lại mấy bước, thân hình lóe lên một cái thì biến mất trước quần núi hắc ám.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một lúc lâu sau.
Trong sương mù, một hòn đảo đang chầm chậm phi hành.
Tiếng nói của Vũ vang lên:
“Đại nhân, đó chính là nơi mà Mẹ của Thời Gian ngủ say sao?”
Cố Thanh Sơn đáp lại: “Đúng vậy, đại khái chúng ta cần tiếp cận nơi đó, kết nối với dãy núi này, mới có thể tiến vào bên trong.”
“Có nguy hiểm không?”
“Không biết, hiện giờ không biết cái gì cả, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đi.”
“Vậy tôi đi động viên tất cả mọi người.”
“Ừm.”
Vũ quay người đi vào trung tâm hòn đảo, bắt đầu động viên tất cả thành viên thị tộc.
Những đợt chuẩn bị trước khi chiến đấu khẩn trương mà có thứ tự đã bắt đầu.
Trong sương mù, hòn đảo đang lặng lẽ phi hành.
Nửa giờ trôi qua.
Cố Thanh Sơn và Vũ đứng ở biên giới hòn đảo, cùng nhìn về phía trước.
Dãy núi chỉ có thể trông được hình dáng loáng thoáng, không thấy rõ phía trên có cái gì.
Vũ thở sâu vào, quát:
“Chuẩn bị!”
Đám người vượn đứng ở sau lưng nàng——
Không, bây giờ nhìn vào thì bọn họ đã thoát ly trạng thái mông muội, hóa thành Nhân loại cổ đại man rợ khôi ngô cường tráng.
Tất cả Người Man Rợ đồng loạt giơ lên binh khí, đã sẵn sàng chuẩn bị. chiến tranh
Một giây sau.
Hòn đảo rốt cuộc đã vượt qua tấm chắn như có như không kia, dần dần tiếp cận quần núi hắc ám.
Một lực hút vô hình truyền đến từ trên núi hắc ám nọ——
“Đại nhân mau nhìn!”
“Ừm.”
Cố Thanh Sơn và đám người cùng dán ánh mắt nhìn lom lom về phía dãy núi.
Vượt qua tấm chắn, dãy núi và đảo nhỏ sinh ra một loại cộng minh khó hiểu nào đó, ngay sau đó, sắc thái hắc ám bao phủ bên trên dãy núi cũng hoàn toàn biến mất.
Ngay lập tức, phảng phất như toàn bộ thế giới đã sáng lên.
Lúc này lại đi quan sát dãy núi, lại phát hiện đó căn bản không phải dãy núi ——
Mà là môy vảy cá gồ ghề.
Vô số những dãy núi chi chít, đều là mép của các vảy cá sắc bén mà thôi.
Trên vảy cá tràn đầy những phù văn tự nhiên mang phong cách cổ xưa, xem xét chính là vết tích hoàn toàn không phải do bàn tay con người tạo lên, thuần túy là phù văn huyền bí sinh ra từ tự nhiên.
“Trời ạ, đại nhân, đây là một con cá...”
“Vũ, có vảy cũng chưa chắc đã là cá.”
“Nhưng chúng ta không nhìn thấy đầu của nó —— nó thực sự quá lớn, bây giờ chúng ta căn bản không biết mình đang ở bộ phận nào trên thân thể nó nữa.”
Cố Thanh Sơn phóng tầm mắt nhìn tới, ngoại trừ vô số những vảy cá nối liền với nhau ra thì hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ vật gì khác.
Toàn bộ hòn đảo này đứng trước mặt con cá, thậm chí còn không bằng một miếng vảy cá, đơn giản chỉ như một hạt bụi nhỏ bé tầm thường.
“Đại nhân, làm sao bây giờ?” Vũ khẩn trương nói.
“Đến cũng đã đến rồi —— Đến gần xem một chút đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng.”
Hòn đảo lặng lẽ bỏ neo lên trên đỉnh một mảnh vảy cá, nhẹ nhàng đến sát kề bên.
Đám người nhìn lên trên vảy cá đó, chỉ thấy miếng vảy cá này nguy nga hiểm trở như núi cao, khi hòn đảo tới tiếp xúc, toàn bộ vảy cá lập tức dâng ra một khí tức hủy diệt nặng nề.
Từng hàng chữ nhỏ đom đóm nhanh chóng hiện lên trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Cảnh cáo!]
[Một loại tận thế kỷ nguyên cổ nào đó đang xâm nhập hòn đảo của các vị.]
[—— Đây là trận tranh phong giữa tận thế cùng tận thế.]
[Kẻ thất bại sẽ bị triệt để hấp thu tất cả sức mạnh hỗn độn, từ đó trầm luân vào Vĩnh Diệt.]
[Chiến thắng nó, hoặc là bị nó đánh bại.]
[Bắt đầu!]
Cố Thanh Sơn quét xong một lượt, sau đó quát: “Vũ ——”
“Vảy cá đã biến mất, đại nhân!” Vũ đáp lại một câu.
Hai người có cảm giác trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện làn sương mù cuồn cuộn.
Trong sương mù, một âm thanh trầm thấp vang lên:
“Cố Thanh Sơn... Nơi này chính là chốn mà ngươi trở về với hư vô.”
Làn sương mù tản ra.
Một bóng người bồng bềnh hạ xuống, đáp lên trên đảo nhỏ.
—— Đây là một khuôn mặt hết sức xa lạ, Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, sau đó mới lờ mờ có được chút ấn tượng.
“Ngươi là... Người lúc trước đi theo Vua của Vĩnh Diệt cùng đến công kích Lục Đạo Luân Hồi, ngươi hẳn là một cường giả của thế giới cao duy, tại sao lại xuất hiện ở đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người kia đứng đấy bất động, khí tức hủy diệt trên người trở nên càng điên cuồng.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, thở dài nói: “Ngươi đã tà hóa rồi, không phải sao?”
Đầu người kia mơ hồ một trận, nhanh chóng chuyển hóa thành một cái đầu côn trùng, mở to đôi mắt kép gắt gao nhìn chòng chọc vào Cố Thanh Sơn.
Trùng Ma, Cửu Diện.
“Quả là thế...”
Biểu cảm của Cố Thanh Sơn trở nên có mấy phần nặng nề.
Cửu Diện Trùng Ma nói: “Cố Thanh Sơn, ngươi cũng đã nhìn ra, ngay cả tận thế cũng đã bị chúng ta tà hóa, chúng ta càng lúc càng thâm nhập ăn mòn sâu vào Vĩnh Diệt, chẳng mấy chốc sẽ triệt để đạt được sức mạnh của nó —— hiện tại ngươi còn một cơ hội cuối cùng, tiếp nhận điều kiện của chúng ta, nhờ thế bảo toàn được chính ngươi và chúng sinh Lục Đạo.”
“Ngươi có thể đánh thắng ta tại nơi này rồi lại nói.” Cố Thanh Sơn nói.
Cửu Diện Trùng Ma yên lặng, thấp giọng mà nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta không giết được ngươi?”
Hết chương 2946.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2947
Bạn cần đăng nhập để bình luận