Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2953. “Gặp được bất cứ chuyện gì, ngươi cũng đừng ra mặt, ta tới.”



“Liên quan trọng đại, ta không thể tiết lộ, ngoài ra con nhện trên người ngươi kia, cũng phải mời Thánh Nhân Bách Hoa ra tay thủ mới có thể lấy xuống.” Cố Thanh Sơn lặng yên truyền âm.
Lãnh Thiên Tinh biến sắc.
Cố Thanh Sơn chụp chụp bả vai hắn ta, lên tiếng: “Ta có gia truyền chút pháp vọng văn vấn thiết, quan sát một cái thì đã nhìn ra, ngươi không cần phải lo lắng cái gì.”
Gian tế của liên quân nằm trong cao tầng.
Nếu để cho các tu sĩ dò xét Thế Giới Thần Võ trở về quân doanh, sợ rằng sẽ gặp bất trắc, còn không bằng trực tiếp cùng mình đi đến Bách Hoa Tông.
“... Tốt, ngươi cứu được mọi người, ta vốn cũng bằng lòng ý giúp đỡ một tay, vậy chúng ta cùng đi Bách Hoa Tông.” Lãnh Thiên Tinh nói.
“Đi!” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn khoát tay một cái về hướng làn sương đen bên người, nói: “Ngươi trở về đi.”
Trong làn sương đen, Thiên Ma Nữ kia hiện ra dung mạo, mang theo vài phần chần chờ.
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Vừa rồi ngươi làm không tệ, cho nên hoàn toàn có thể yên tâm —— ta cam đoan không nói cho chủ nhân ngươi biết chuyện phát sinh hôm nay.”
Thiên Ma Nữ khẽ giật mình, nghĩ lại cũng có lý.
Nếu chủ nhân biết được chuyện này, còn không biết sẽ nghĩ như thế nào, lỡ đâu chủ nhân tâm tình không tốt...
Nàng không khỏi rùng mình một cái.
“Đi đi.” Cố Thanh Sơn khoát tay một cái, nói.
“Ngươi thật sự không nói?” Thiên Ma Nữ vội hỏi.
“Ta thề không nói.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tốt lắm.” Thiên Ma Nữ rốt cuộc cũng yên tâm.
Mặc kệ đối phương là vị đại nhân nào, chỉ cần nằm trong thân thể người tu hành, lời thề vẫn sẽ ứng nghiệm thôi.
Thiên Ma Nữ thi lễ một cái hướng về phía Cố Thanh Sơn, sau đó bay lên không trung, rất nhanh đã biến mất không thấy.
"Sử dụng Thiên Ma... Ta thật sự chưa từng nghĩ đến thuật pháp như vậy." Lãnh Thiên Tinh tán thán.
Cố Thanh Sơn nhún nhún vai, không nói gì.
Hắn mang theo đám người đi đến pháp trận na di kia, cất kỹ quả cầu sắt, kích phát trận pháp truyền tống.
Chỉ một thoáng, một đám người tu hành biến mất khỏi thế giới này.
Biên thành.
Trận pháp truyền tống chính giữa nội thành bỗng nhiên sáng lên.
Mấy bóng dáng xuất hiện trên trận pháp truyền tống.
Có nói giọng nói vang lên từ trận pháp truyền tống: “Trực tiếp đi?”
“Đúng, trực tiếp đi.”
Trận pháp truyền tống sáng lên lần nữa.
Những bóng dáng kia lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Một tên tu sĩ trung niên canh giữ ở trận pháp truyền tống, hỏi: “Vừa rồi là ai?”
Hai gã tu sĩ đang theo dõi khác lại lắc đầu, “Quá nhanh, không thấy rõ.”
“Hẳn không phải mục tiêu đâu, không thì tuyệt đối sẽ ở lại biên thành.” Một người nhỏ giọng mà nói.
Tu sĩ trung niên nói: “Đi đến chỗ tu sĩ phòng thủ trận truyền tống tra một chút, đích đến truyền tống lần này là địa điểm nào.”
Một người theo lệnh mà bước đi, rất nhanh lại trở về.
“Điểm đến là Bách Hoa tiên quốc.” Hắn ta lên tiếng.
Nét mặt tu sĩ trung niên buông lỏng, phán đoán: “Không phải mục tiêu.”
“Đúng vậy, người rảnh đến không có chuyện gì làm, mới đi đến chỗ kia tìm vận may.” Một tên thủ hạ nói.
Trung niên tu sĩ nói: “Tiếp tục nhìn chằm chằm vào, phía trên đại nhân có thông báo, không cần buông tha một kẻ nào được truyền tống tới.”
“Vâng.”
Mấy người nhỏ giọng đáp.
...
Bách Hoa tiên quốc.
Ở một trận pháp truyền tống vắng vẻ.
Sóng dao động không gian tản ra.
Bóng dáng của chúng tu sĩ đã xuất hiện.
Cố Thanh Sơn yên lặng thở ra một hơi.
Thực lực của mình còn rất yếu, trên đường đi lỡ đâu có bất trắc gì, kỳ thật mình cũng không có quá nhiều biện pháp ứng phó.
Hiện giờ có thể mang mọi người vào Bách Hoa tiên quốc, cũng coi như có chút an toàn rồi.
Dù sao, ở niên đại này, ai dám gây chuyện với Tạ Đạo Linh?
“Được rồi, mọi người cũng đều biết quy tắc của Bách Hoa Tông, hiện tại có thể tự do hoạt động, chỉnh đốn một chút, chờ ta và Lãnh Thiên Tinh gặp được thánh nhân, lại đến mang mọi người rút quân về doanh.” Cố Thanh Sơn nói.
Đám người đồng loạt xác nhận, trên mặt đều mang theo vẻ nhẹ nhỏm.
Bách Hoa Tông đúng là một nơi an toàn.
“Đi, đi lấy bảng.” Cố Thanh Sơn kêu Lãnh Thiên Tinh.
Lãnh Thiên Tinh thở dài, nói: “Chúng ta cứ đi như vậy sao?”
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương một cái, nhìn lại bản thân mình một chút.
Quần áo của hai người cũng rách rưới, nhìn một cái là biết mới từ chiến trường trở về.
Lãnh Thiên Tinh đề nghị: “Nếu không thì thay quần áo khác, nghỉ ngơi một ngày, chờ chúng ta thu thập xong, lại đi gặp thánh nhân, như vậy thì ấn tượng của thánh nhân đối với chúng ta cũng sẽ tốt một chút.”
Cố Thanh Sơn nói: “Không kịp, đi nhanh lên.”
Lãnh Thiên Tinh hiếu kỳ nói: “Đến cùng là chuyện gì?”
“Đi thôi, lát sau ta lại nói cho ngươi biết.”
Bước chân của hai người nhanh như bay, rất nhanh đã rời khỏi trận pháp truyền tống, lao về hướng vùng ngoại thành.
Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh đi thẳng một mạch theo hướng đó, ven đường dần dần xuất hiện bóng người ở.
Từng mảnh từng mảnh đất đai của nơi này đều trồng hoa màu, có rất nhiều người bình thường sinh hoạt.
“Gặp được bất cứ chuyện gì, ngươi cũng đừng ra mặt, ta tới.”
Cố Thanh Sơn dặn dò như lần trước.
“Được.” Lãnh Thiên Tinh nói.
Hai người đang đi về phía trước, bỗng nhiên ven đường vọt ra một con lợn, bốn vó nhanh chóng đón đầu húc tới.
Cú va chạm này hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng lại triệt để bắt được sơ hở của hai người bọn họ.
Tính ra thì con heo này xuất hiện cũng thật đúng lúc, hai người đang bay lượn một mạch, muốn đáp xuống đất lấy hơi, ngay vào thời điểm lực cũ đã đi, lực mới chưa sinh ra.
Lãnh Thiên Tinh nhịn không được muốn rút mảnh ngọc ra ——
Thân là người tu hành, thế mà bị một con heo đụng ngã, nói ra là vô cùng nhục nhã, còn không bằng trực tiếp giết.
Tay của hắn vừa mới động, lập tức đã bị Cố Thanh Sơn vỗ trở về.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nhảy lên, giang hai cánh tay ra ôm vào con heo đối diện kia.
“Uống!”
Hắn há miệng hô to, ôm con heo vào trong ngực, bật lên cao dạo qua một vòng rồi rơi xuống mặt đất.
Con heo bị đặt bên trong ruộng.
Người và heo đều bình yên vô sự.
“Đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn cũng không buồn nhìn con heo kia, không ngừng bước, tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Lãnh Thiên Tinh lần thứ nhất nhìn thấy cảnh tượng này, ngây ngốc một chút, sau đó vội vàng đi theo.
Hai người nhanh chóng đi xa.
Hết chương 2953.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2954
Bạn cần đăng nhập để bình luận