Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2982. Tạ Sương Nhan - Vô Tẫn Chi Ác



Một giọng nói khác vang lên: "Lúc đầu ngài đã nói phải trở về một chuyến, nên bệ hạ đã rời khỏi phòng chơi cờ rồi... Ngài không trở về nữa sao?"
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Cận Thị quan.
Người này là người hầu cận, phụ trách rất nhiều việc của hoàng đế.
"À, vừa rồi thủ hạ của ta đã nói làm xong hết rồi, không cần phiền ta tự mình đi tới." Cố Thanh Sơn dùng giọng điệu của bá tước mà nói.
"Thì ra là vậy, mời ngài theo ta, bệ hạ đang uống trà, thuận tiện gặp mặt mấy quý tộc đã chờ đợi rất lâu rồi." Cận Thị quan nói.
"Làm phiền."
Cố Thanh Sơn đi theo Cận Thị quan, bước từng bước trên hành lang dài dằng dặc.
Hiện tại hắn là một nhân vật có thực quyền của đế quốc, là bạn từ nhỏ tới lớn của Hoàng đế, cũng là thân tín của hoàng gia, một vị bá tước tay nắm thực quyền.
Cố Thanh Sơn tùy ý liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, rất nhanh đã chú ý tới trong hoàng cung, có một vài chức nghiệp giả cao cấp đang ẩn núp.
Những người này hầu như đều là cường giả cấp cao nhất của thế giới này, nếu so sánh thì thực lực cũng không thua kém ba vị Đại Tướng của Liên Bang chút nào.
May mắn là có thân phận hiện tại che giấu, nếu không với tu vi Luyện Khí tầng bảy của bản thân thì không tránh khỏi xuất hiện rất nhiều phiền phức.
Đi không lâu sau, bỗng có một thị vệ chạy tưới, nói nhỏ: "Giáo hoàng tới, muốn gặp mặt bệ hạ."
Cận Thị quan gật đầu, nói: "Ừ, ta sẽ thông báo cho bệ hạ biết."
Thị vệ kia rời đi.
Cận Thị quan mang theo Cố Thanh Sơn rời đi, đi thẳng tới chính điện của hoàng cung.
Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng mà nói chuyện, những người còn lại quỳ trên mặt đất, mang trên mặt sự kích động và vinh quang.
Trên mặt Cố Thanh Sơn thể hiện sự khó chịu, ngón tay hơi chỉ về những người quỳ phía dưới, rồi nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế thấy cử động của hắn thì nở nụ cười với vẻ bất đắc dĩ.
Vị bá tước này ghét nhất là quý tộc nhỏ tại nông thôn, bình thường dù cho đi vòng đường khác, cũng không muốn gặp mặt rồi chào hỏi bọn họ.
"Được rồi, các ngươi hãy lui xuống lĩnh thưởng đi." Hoàng đế xua tay, nói.
"Tạ bệ hạ!" Mấy tên quý tộc nhỏ kia vội vàng dập đầu, quay người lui xuống.
Khi bọn họ đi ngang qua bên người Cố Thanh Sơn thì cũng nhận ra hắn, giật mình rồi nói: "Bá tước đại nhân."
Cả đám người lại vội vàng hành lễ.
Trên mặt Cố Thanh Sơn mang theo vẻ mỉm cười phơi phới, gật đầu nói: "Trước mặt bệ hạ, không cần đa lễ."
Những người đó vẫn cứ hành lễ theo quy củ, rồi mới lui xuống.
Thấy bọn họ rời đi, Cố Thanh Sơn mới nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Bệ hạ của ta, tại sao ngài lại gặp mặt những kẻ quê mùa như vậy cơ chứ? Bọn chúng sẽ làm ô nhiễm không khí của hoàng cung, dùng lời nói và cử chỉ thô bỉ để làm nhạt bớt sự ưu nhã và cao quý của nơi đây."
Hoàng đế cười ha ha, chỉ chỉ vào hắn rồi lắc đầu, có vẻ như không thể nói được gì với cái tính tình này của hắn cả.
Cận Thị quan tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, Giáo hoàng cầu kiến."
Nụ cười trên mặt Hoàng đế biến mất, ôm ngực thở hổn hển mấy hơi, cay mày nói: "Nàng đã nói lúc này muốn gặp ta rồi, để nàng đi vào đi."
"Vâng." Cận Thị quan lui xuống.
Hoàng đế lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói: "Trận cờ của chúng ta có lẽ không thể tiếp tục được nữa rồi, mụ độc phụ kia lại tới kiếm chuyện, dự cảm của ta nói cho ta biết, nàng lại có một đống vấn đề khó cho ta nữa."
Cố Thanh Sơn quơ quyền trượng, nói với vẻ oán hận: "Không phải sao, mụ điên của giáo hội, thật sự làm người khác chán ghét!"
Giáo hoàng sắp tới.
Nói như vậy, ám sát sắp bắt đầu.
Thế nhưng trong hoàng cung này, nàng ta đã mua chuộc được bao nhiêu người? Làm sao để Hoàng đế có thể tránh né lần ám sát này? Làm sao mới có thể không bại lộ mình?
Từng ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Cố Thanh Sơn.
Đầu tiên có thể khẳng định là Hoàng đế thật sự bị Giáo hoàng giết.
Giáo hoàng lựa chọn thời điểm này, đồng thời để bá tước mà mình đang đóng vai rời đi, như vậy đã chứng minh trong tòa chính điện này, nàng ta có nắm chắc giết chết hoàng đế của Thánh quốc.
Nói cách khác...
Nơi này đã trở thành sân nhà của nàng ta.
Cố Thanh Sơn quan sát xung quanh, những thị vệ kia đều đang đứng tại vị trí của mình, nhìn không chớp mắt, hộ vệ cung đình.
Ai là người của Giáo hoàng?
Hay là, tất cả đều là người của Giáo hoàng?
Hắn ho nhẹ, hành lễ với Hoàng đế:
"Bệ hạ."
"Ừm?"
"Gần đây ta vừa có được một thứ tốt."
"Ồ? Là sách tranh pháp thuật à? Hay là đá quý?"
"Đều không đúng, là thứ này..."
Cố Thanh Sơn đưa tay lấy ra một chiếc nồi cơm điện cũ kỹ.
"Hình như cái này là nồi cơm điện?" Hoàng đế hỏi.
"Ngài quan sát kỹ càng hơn nữa đi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Hắn giao nồi cơm điện cho thị vệ bên cạnh.
Thị vệ nhìn về phía Hoàng đế.
"Không cần kiểm tra, ta đã dự cảm được nó không có bất cứ nguy hiểm nào, mang tới đây ta xem nó là thứ gì nào." Hoàng đế cười nói.
Thị vệ đưa nồi cơm điện tới.
Hoàng đế đang định xem xét cẩn thận nồi cơm điện, thì bên ngoài truyền tới một giọng nói:
"Giáo hoàng tới!"
Một người phụ nữ mặc trường bào màu trắng, toàn thân phát ra từng tia sáng chầm chậm đi vào trong chính điện của hoàng cung.
Trên đỉnh đầu nàng ta có một vòng tròn ánh sáng, tản ra từng luồng sáng thần thánh hoặc mạnh hoặc yếu, làm nàng ta như là một thiên sứ giáng trần vậy.
Đầu tiên, nàng ta nhìn sâu vào Cố Thanh Sơn.
Tại sao người này vẫn ở nơi đây?
"Chào bệ hạ." Giáo hoàng nói.
"Ừm, ngươi có chuyện gì không?" Hoàng đế hỏi.
Giáo hoàng nói: "Có một chuyện rất quan trọng muốn nói..."
Vù vù!
Cái nồi cơm điện kia bỗng run run, làm cho hư không tản ra từng đợt gợn sóng.
Ngay sau đó, cả Hoàng đế lẫn nồi cơm điện đều biến mất.
Giáo hoàng im lặng.
Tình hình hiện tại là như nào?
Hoàng đế phát hiện sao?
Không đúng, mình đã chuẩn bị rất đầy đủ, chắc hẳn hắn ta không biết về kế hoạch ám sát mới đúng.
Giáo hoàng bình tĩnh lại, nhìn về phía Cố Thanh Sơn nói: "Bá tước đại nhân, ngươi có biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra không? Hoàng đế bệ hạ đâu?"
"À bệ hạ đau bugnj đi nhà cầu, đây là cách đi nhà cầu mới nhất, không cần xếp hàng." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Vậy..."
"Chờ một lát đi, để ta đi xem hắn xong chưa, lát nữa sẽ gọi ngươi."
Cố Thanh Sơn nói xong, vội vàng chạy ra ngoài điện.
Tốc độ của hắn giống như chạy trốn vậy, rất nhanh đã tới chỗ ngoặt, rồi không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Giáo hoàng trầm xuống, nhìn về phía những thị vệ xung quanh.
"Nồi cơm điện! Chiếc nồi cơm điện đó là do hắn ta đưa cho Hoàng đế!" Một thị vệ nói nhanh.
"Không đúng!"
Bóng người Giáo hoàng lóe lên, đuổi nhanh theo Cố Thanh Sơn.
Hết chương 2982.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2983
Bạn cần đăng nhập để bình luận