Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3046. Ngọn nguồn U ám



Liêu Hành hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Cái tên điên cuồng, ngược lại rất hợp tính với tôi đấy.”
Tiếng âm nhạc rung trời rung đất.
Bốn phương tám hướng, Cật Nhân Quỷ với số lượng không cách nào đếm hết mãnh liệt lao đến.
Liêu Hành vung mạnh xà beng xông lên, đi theo động tác Cố Thanh Sơn, không ngừng đánh giết Cật Nhân Quỷ.
Máu tươi vung vẫy.
Quái vật gào thét, kêu thảm, âm thanh ngã xuống đất và tiếng nhạc rock xen lẫn với nhau, sinh ra những nhịp phách kỳ lạ.
Chặt!
Nện!
Đâm!
Đâm!
Liêu Hành thở hổn hển, đã không biết mình giết được bao nhiêu con Cật Nhân Quỷ.
“Không được! Thể lực theo không kịp!” Ông ta hét lớn.
“Làm rất tốt, đến thời gian ban thưởng rồi.” Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Chỉ thấy hắn lập tức lui vào trong ngõ nhỏ, tựa vào một góc chết, tiện tay làm ra động tác rút thẻ.
Một tấm thẻ bài lập tức bị Liêu Hành rút ra.
Cùng lúc đó, trước mắt ông ta đột nhiên hiện ra từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài thu được thẻ bài ‘Chân ngã’ mới, mời kiểm tra.]
[Ngoài ra, ngài đã triệt để kích phát sức mạnh ‘Ngọn nguồn u ám’, thu được Kĩ Năng Thiên Tuyển chuyên dụng thuộc về của ngài: Xạ tuyến tan rã (sơ cấp).]
[Miêu tả: Theo tâm ý của ngài, hư không sẽ sinh ra xạ tuyến tan rã cơ thể công kích kẻ thù.]
Liêu Hành nhìn vào thẻ bài trong tay, lại quan sát văn tự trong hư không, đột nhiên phát ra một trận cười điên cuồng:
“Ha ha ha ha, tôi có hơi yêu cách chiến đấu chết tiệt này rồi!”

Hỏa lực.
Gào thét.
Nhạc rock.
Tất cả âm thanh trộn lẫn thành một thể, triệt để bao phủ tiếng đập nện của thanh xà beng kia.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mỗi một lần Cố Thanh Sơn ra tay, Liêu Hành nhất định sẽ đập nát cái đầu hoặc cổ của Cật Nhân Quỷ.
Thi thể chồng chất càng ngày càng nhiều.
Cố Thanh Sơn làm một động tác bay lên đạp một cái.
Liêu Hành đá một cước hất văng đống xác chết, tất cả thi thể bay ào ra ngoài, làm văng tung tóe máu me trên vách tường của con hẻm nhỏ.
Thời gian cứ dần dần trôi qua.
Cật Nhân Quỷ vẫn giống như thủy triều mà vọt tới.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên dành ra một chớp mắt, đưa tay làm tư thế rút bài.
Liêu Hành rút một lá bài ra, điểm điểm một cái trên lá bài.
Lá bài kia lập tức hóa thành những điểm sáng lấm ta lấm tấm rồi tản ra, chui vào trong cơ thể Liêu Hành.
Từng hàng nhắc nhở cũng theo đó mà xuất hiện:
[Ngài sử dụng thẻ bài: Cương Cơ Bạo Nhục.]
[Nói rõ: Thân thể máu thịt của ngài trở nên càng thêm cường tráng, giống như sắt thép, công kích bình thường gần như không cách nào làm ngài gánh chịu bất cứ tổn thương gì dù nhỏ nhất.]
[—— Thể lực của ngài cũng đã được khôi phục ở trình độ nhất định.]
Hai người cùng nhau xem hết lời thuyết minh.
Cố Thanh Sơn nói: “Chú ý, khi thực lực của ông tăng lên, tôi muốn hơi dùng thêm chút sức nữa.”
Liêu Hành cất tiếng cười to, ông ta nói: “Cứ tới đi, thân thể của tôi hẳn có thể theo kịp!”
Cố Thanh Sơn hoạt động thân dưới, đi mau mấy bước nghênh đón đám Cật Nhân Quỷ kia, trực tiếp lao vào bên trong đông đảo Cật Nhân Quỷ.
—— Vốn đã không có khe hỡ, nhưng hắn vừa bước về phía trước, Liêu Hành đã lập tức đánh chết hai con Cật Nhân Quỷ, trực tiếp sáng tạo ra một khe hở.
Thân hình Cố Thanh Sơn bay múa không ngừng.
Xà beng bị Liêu Hành vung thành tàn ảnh mơ hồ, đánh bay từng con Cật Nhân Quỷ ra ngoài, đâm vào trên vách tường phát ra tiếng vang trầm trọng.
Một nhóm nhắc nhở xuất hiện:
[Điểm số Vũ của ngài đang không ngừng gia tăng, còn thiếu một điểm nữa là có thể rút ra thẻ bài ‘Chân ngã’ tiếp theo.]
Đột nhiên, một con Cật Nhân Quỷ nhảy xuống từ tường rào thấp bé——
Cố Thanh Sơn chỉ một ngón tay ra.
Ngón tay của Liêu Hành tỏa ra một tia sáng màu đen, trực tiếp đâm vào đầu của Cật Nhân Quỷ.
Đùng!
Đầu của Cật Nhân Quỷ lập tức bị đánh nổ tung tóe như một trái dưa hấu.
Thiên Tuyển Kỹ, xạ tuyến tan rã!
Liêu Hành thở dài ra một hơi, vác xà beng lên trên vai.
—— Ở trước mặt ông ta, trong toàn bộ ngõ nhỏ đều là máu thịt bầy hầy và thi thể, chỉ có một mình ông ta còn đứng ở nơi đó.
Ông ta lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
“Như thế nào? Dựa vào thực lực bây giờ của tôi, vượt qua lần tà tế này cũng không thành vấn đề đúng không.” Liêu Hành đắc ý nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Không nói đến Cật Nhân Quỷ còn đang không ngừng tiến hóa, quan trọng hơn chính là, nơi này chỉ là một thành nhỏ sát vùng biên giới, chúng ta hoàn toàn không biết gì đối với thế cục toàn bộ thế giới này cả.”
Liêu Hành phun ra một ngụm khói thuốc, nhún vai nói: “Trong cái thế giới này, chúng ta chỉ là khách qua đường, vì sao còn phải đi quan tâm đến thế cục thế giới?”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Nếu như toàn bộ thế giới đều đã bị luân hãm, vô số Cật Nhân Quỷ đang gia tốc tiến hóa, ông đoán ông còn có thể sống bao lâu?”
“Gặp quỷ.” Liêu Hành chửi bới.
“Bất cứ lúc nào cũng phải phòng ngừa chu đáo.” Cố Thanh Sơn nói xong thì làm ra tư thế rút bài.
—— Rút bài!
Liêu Hành ngắm nghía thẻ bài trên tay, chỉ thấy phía trên có vẽ một tên Dã Man Nhân cường tráng tay cầm đao cung.
[Máu của Dã Man Nhân.]
[Sử dụng tấm thẻ bài này, ngài thu hoạch được huyết mạch của Dã Man Nhân, cường độ và tính bền dẻo của cơ thể đều sẽ thu hoạch được sự gia tăng ở trình độ nhất định.]
Liêu Hành ném thẻ bài ra ngoài.
Thẻ bài hóa thành một chùm ánh sáng, nhanh chóng chui vào trong người ông ta.
“A...”
Liêu Hành nhíu mày, chịu đựng từng cơn đau đớn truyền đến từ trong cơ thể.
Thể trạng của ông ta có chút gia tăng, làn da cũng thay đổi trở thành màu xám nhạt, trông có vẻ càng thô ráp, càng sít chặt.
“Đi, tiếp tục đánh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chí ít để tôi hút xong điếu thuốc này cái đã.” Liêu Hành bất đắc dĩ nói.
“Vừa hút vừa đánh đi.” Cố Thanh Sơn đi về phía trước.
Liêu Hành bất đắc dĩ nhún nhún vai, đuổi theo bước tiến của hắn, miệng thì lầu bầu nói:
“Người bình thường cả đời cũng không giết qua nhiều quái vật như vậy.”
“Nếu như thắng được lần này, về nguyên ông chính là siêu nhân trong thế giới nguyên sơ rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
—— Nếu như không phải mình thay ông ta đánh, nếu như không phải đã nhận được danh sách Vũ, loại cơ hội tăng lên siêu tốc này gần như không có khả năng xuất hiện.
Khả năng này là cục diện mà Cửu Diện Trùng Ma không nghĩ tới.
Liêu Hành nghe xong lời này thì không còn phàn nàn.
Ông ta ngơ ngác xuất thần, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười thần bí, cũng không biết suy nghĩ đến cái gì.
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi lên trên đường cái.
Hết chương 3046.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3047
Bạn cần đăng nhập để bình luận