Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3066. Tà thuật vô tận!



Cố Thanh Sơn dừng lại, cơ thể uốn éo, bước chéo tới, dùng bàn tay chặt thẳng về vị trí giữa hai chiếc đèn lồng.
Động tác của Liêu Hành giống y đúc.
Ngay sau đó...
Bóng đêm lại trở nên yên tĩnh.
Tĩnh mịch như chết.
Liêu Hành vẫn duy trì động tác chặt tới, đứng tại chỗ không động đậy.
Bởi vì Cố Thanh Sơn dừng lại.
Gió nhẹ thổi tới, hương hoa mai phất qua.
Có một giọng nữ vang lên trong bóng đêm:
"Bắt nạt người như vậy, thật sự là không thể nào nói nổi."
Nghe được tới đó, trước mắt Cố Thanh Sơn xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Một tồn tại khủng bố có thực lực siêu việt thời đại đã giáng lâm trước mặt của ngài."
"Nàng đã chặn lại đòn công kích của quái vật."
"Nàng đã dùng một loại huyền bí của một kỷ nguyên quá khứ nào đó đột phá tà thuật phong cấm của Tà Ma, tiến vào bên trong trận Tà Tế này, trở thành đồng đội của ngài."
"Để trao đổi, Liêu Hành sẽ rời khỏi lần tà tế này, để nàng thay thế anh ta."
Ánh sáng.
Ánh sáng vàng óng chiếu khắp xung quanh.
Cố Thanh Sơn thấy một thiếu nữ đứng trước người mình, dùng một ngón tay ấn vào đầu của quái vật trước mặt.
Quái vật đó không dám động đậy chút nào cả.
Trên người thiếu nữ tản ra ánh sáng dâng lên tận trời, xóa bỏ toàn bộ bóng đêm trên thế giới.
Những quái vật trong bóng đêm liên tục gào thét hoảng sợ, giống như đã cảm ứng được chuyện kinh khủng nào đó, vội vã bỏ chạy về hướng ngược với hai người.
"Làm quen lại lần nữa nào, ta là Sứ đồ của Kỷ nguyên Địa, Lạc Băng Ly."
Nàng ta quay đầu lại nhìn hắn, nói.
Cố Thanh Sơn nở nụ cười.
"Tốt, ngươi sẽ không đang đánh nhau lại bắt đầu ngủ gật đấy chứ?" Hắn hỏi.
"Sẽ không."
"Thật sao?"
"Thật."
“Đúng rồi.”
“Cái gì?”
“Cái này cho ngươi.”
Thiếu nữ đưa một thanh Trường Kiếm cho Cố Thanh Sơn.
Là Thiên Kiếm.
Cố Thanh Sơn tiếp nhận thanh kiếm, kinh ngạc nói: “Ngươi đi đến bên trong Đảo Hoang Thời Gian, thu hồi Thiên Kiếm rồi sao?”
Ánh mắt thiếu nữ tĩnh lặng, nàng nói: “Tuyến thời gian mà ngươi và ta đang nằm trong này, chính là bên trong hai đầu của vòng khép kín, là dòng chảy thời gian chân chính kia.”
“Vậy cái thanh kiếm này ——”
“Nó đã sớm được ta rèn đúc hoàn tất, có được tất cả sức mạnh của Thiên Kiếm, chỉ là không cách nào sinh ra kiếm linh, nó được rèn đúc dựa theo thiết kế ban đầu, lập tức hợp hai thành một với Địa Kiếm, trở thành dạng dung hợp của song kiếm.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy phía sau Cố Thanh Sơn hiện ra một thanh Trường Kiếm.
Là Địa Kiếm.
Nó phát ra âm thanh vù vù: “Ta thật sự phải dung hợp với Thiên Kiếm?”
“Đúng vậy, nếu như vậy, ngươi mới có thể thu hoạch được uy năng hoàn chỉnh.” Lạc Băng Ly nói.
“Vào thời điểm dung hợp, sẽ phát sinh cái gì?” Hình như Địa Kiếm có chút lo lắng, nó hỏi.
“Không có gì, chỉ là ngươi làm kiếm linh, có một lần cơ hội thay đổi hình thái Trường Kiếm —— nếu như ngươi có gì không hài lòng đối với hình thái của mình thì nhân cơ hội lần này có thể thực hiện được đấy.” Lạc Băng Ly dặn dò.
“Được rồi.” Địa Kiếm nói.
Chỉ thấy nó bay lên đằng trước, cùng Thiên Kiếm tỏa ra ánh hào quang.
Ánh sáng giao hòa, song kiếm cũng dần dần chồng chéo lên nhau, sau đó hợp thành một thể.
Mấy giây sau đó.
Một thanh Trường Kiếm hoàn toàn mới đã ra đời.
Nó bay xuống trong tay Cố Thanh Sơn.
Hư không lập tức toát ra từng hàng chữ nhắc nhở:
[Ngài thu được Hồn khí vực sâu, binh khí vực sâu vĩnh hằng, Trấn Ma Chi Binh, Khóa Cửa Chư Giới, song sinh kiếm trong truyền thuyết.]
[Bởi vì ngài vẫn luôn là chủ nhân của thanh kiếm này, bởi vậy ngài đã biết được uy năng của kiếm này.]
[Tên kiếm: Thiên cùng Địa.]
[Kiếm này có những thần thông sau đây:]
[Chảy Ngược, kiếm thuật thời không.]
[Khiến cho tất cả mọi sự vật trở về một đi thời khắc nào đó trong quá khứ.]
[Chém chết, kiếm thuật nhân quả.]
[Khi ngài dùng kiếm này tạo thành thương tích đối với kẻ thù, có thể trực tiếp chém chết.]
[Vạn giới kiếm thuật, kỳ quỷ.]
[Kiếm này chính là Khóa Cửa Chư Giới, có thể chém mở hư không, xuyên qua vô số thế giới song song.]
Cố Thanh Sơn nhìn quét qua một mạch, không có cảm giác ngoài ý muốn nào.
Những thứ này vốn là sức mạnh của song kiếm thiên địa, trong truyền thuyết, sau khi song kiếm dung hợp thành Hồn khí vực sâu hoàn chỉnh thì sẽ có những uy năng này.
Hắn quan sát cẩn thận Trường Kiếm, chần chờ nói: “Hình như không thấy có chỗ nào thay đổi cả, cả thanh kiếm chỉ trở nên lớn hơn thôi.”
Trên trường kiếm vang lên tiếng nói của Địa Kiếm: “Bởi vì ta muốn trở nên lớn hơn.”
“Vì cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lạc Băng Ly cũng tò mò nhìn sang.
Địa Kiếm lại không lên tiếng.
Nó chỉ lặng lẽ truyền âm nói với Cố Thanh Sơn: “Hùng dũng.”
Lạc Băng Ly cũng không nghe thấy cái gì, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh thường.
—— Rất hiển nhiên, ở chung với Địa Kiếm một thời gian dài, nàng biết chuôi kiếm này rốt cuộc có bản tính như thế nào.
Nàng bước về phía trước mấy bước, đứng vững, bất động.
“Nếu ta thay thế Liêu Hành —— chuyện chiến đấu cứ giao cho ta xử lý.” Nàng cũng không uqya đầu lại mà nói.
“Nhờ vào ngươi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Không cần khách khí,” Lạc Băng Ly không quay đầu lại nói, “Là ngươi đánh thức sức mạnh của ta từ tương lai, cho nên ta sớm đã thức tỉnh.”
Nàng nhẹ nhàng dậm chân.
Cả mặt đất chấn động.
Đông!
Một tiếng vang nặng nề truyền đến từ sâu trong lòng đất.
Chỉ thấy một rồi lại một ma vật bay lên bầu trời, liều mạng giãy dụa ở giữa không trung, lại không cách nào trở lại mặt đất được.
“Mặt đất chính là nơi sinh sống của chúng sinh, cũng không phải là cõi yên vui của những ma vật các ngươi.”
Lạc Băng Ly nói xong thì duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng chỉ một cái về hướng các ma vật trên bầu trời.
“—— Ta xác nhận các ngươi chính là kẻ thù của mặt đất.”
Nàng mở miệng nói xong, khóe miệng hiện ra một tia trào phúng.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Ma vật đầy trời đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Thân thể của bọn chúng bắt đầu tan vỡ, tất cả sức mạnh cũng đánh mất theo đó, tính mệnh cũng đi đến cuối con đường.
Một cơn mưa máu xối xả như trút xuống.
Lần này, mặt đất không còn từ chối chúng nữa.
Cố Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi: “Chiêu này là cái gì?”
“Thần kỹ, Quân Tuyệt.” Lạc Băng Ly nói.
Nàng giải thích: “Kẻ thù của mặt đất, linh hồn sẽ không cách nào sống ổn trong thân thể —— nhìn từ góc độ của chúng sinh thì đất đại diện cho thân thể, đất sụp thì quân mất mạng, cho nên gọi là Quân Tuyệt.”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Lợi hại.”
“Đáng tiếc, sức mạnh như vậy lại vô hiệu đối với tận thế ban sơ năm đó.” Lạc Băng Ly nói.
“Vô hiệu sao?” Cố Thanh Sơn nói.
Hết chương 3066.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3067
Bạn cần đăng nhập để bình luận