Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3117. Ý của anh là... chúng ta đều do tà ma sáng tạo ra?



Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào cảnh tượng này.
Trong hư không tăm tối, từng thi thể khổng lồ gào thét những tiếng kêu thảm thiết rung trời chuyển đất.
Khí tức hủy diệt lượn lờ quanh người bọn chúng liên tục rót vào cơ thể của bọn chúng, phá hư mọi thứ trong cơ thể bọn chúng.
"Không..."
Một thi thể khổng lồ gào thét tuyệt vọng.
Ngay sau đó...
Cơ thể của nó nổ tan thành bụi phấn, rơi xuống cánh cửa phía dưới hư không.
Từng đợt bụi phấn vừa rơi xuống cánh cửa, lập tức ngưng tụ thành một bóng mờ.
Bóng mờ giãy dụa định leo ra cánh cửa, quát ầm lên:
"Ta không cam tâm..."
Còn chưa dứt lời, cánh cửa trong nháy mắt mở ra, cắn nuốt bóng mờ này vào bên trong.
Tất cả cảnh tượng lóe lên, trong nháy mắt biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Mà trước mặt hắn chỉ còn lại có Độc Cô Quỳnh.
"Thấy rõ sao?" Độc Cô Quỳnh hỏi.
"... Những khí tức hủy diệt kia, là tận thế sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, đây là sự thật mà kỷ nguyên Thủy của chúng tôi dùng toàn bộ lực lượng mới thăm dò được, trong những năm tháng dài đẵng đằng này đều do bản thân tôi bảo vệ, cho tới thời điểm này." Độc Cô Quỳnh nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, nói: "Tận thế... hủy diệt thi thể khổng lồ..."
"Đúng, tận thế là vũ khí, những thi thể khổng lồ kia dùng toàn lực cũng muốn thoát khỏi việc bị Hỗn Độn xóa bỏ, thế nhưng lại bất lực, tới khi... bọn chúng bắt đầu mô phỏng ra chúng sinh." Độc Cô Quỳnh nói.
"Mô phỏng chúng sinh?"
"Cũng chính là sáng tạo ra thế giới song song vô tận."
"Thì ra là thế."
Cố Thanh Sơn nói.
Tận thế là một loại vũ khí...
Lục Đạo Luân Hồi tới từ Hồng Hoang và Hỗn Độn, mà Hỗn Độn lại là nơi tụ tập các loại huyền bí tận thế...
Khó trách Lục Đạo Luân Hồi lại được xưng là vũ khí chung cực của chúng sinh!
Xem ra, ở trong Hỗn Độn, những Khư Mộ kia luôn luôn thả ra khí tức tận thế hủy diệt.
Thực ra là bọn chúng đang tìm cách để sống sót!
Chỉ khi nào đẩy hết khí tức hủy diệt ra khỏi cơ thể thì bọn chúng mới có đường sống!
Cố Thanh Sơn cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Nếu như tận thế là vũ khí, như vậy, người sử dụng nó, chính là chúng sinh sao?"
Độc Cô Quỳnh nói: "Đúng là như vậy, sau khi chúng ta nghiên cứu thì biết được, đây là một trận chiến đấu giữa chúng sinh chư giới và tà ma, trong khoảng thời gian xa xưa vô tận, trong một không gian không biết, trận chiến đấu này đã kéo dài vô số năm, tới tận khi bọn họ đưa chiến trường tới Thánh Giới..."
"Thánh Giới là một thế giới như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không rõ ràng, tôi chỉ biết Huyết Hải là nơi quy tụ của Anh linh, mà đường thông hướng tới Thánh Giới là phần bờ của Huyết Hải, chúng ta cứ đi sâu vào Huyết Hải, thế nhưng con đường phía trước đã bị đóng kín, những năm đó chúng ta nghĩ mọi cách đều không thể đi vào Thánh Giới." Độc Cô Quỳnh lắc đầu, nói.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm một lát, đưa tay lấy ra quyển sách thẻ đỏ thẫm kia ra, rồi lật nó ra.
Từng tấm thẻ anh linh từ trong sách thẻ bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
"Phi Nguyệt, giúp ta một tay." Hắn nói.
Phi Nguyệt hiện ra từ trong hư không, hai tay nắm chặt tay của Cố Thanh Sơn.
"Tìm cái gì?" Nàng hỏi.
"Thẻ anh linh có quan hệ sâu nhất với Độc Cô Quỳnh." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh gật đầu.
Một sợi tơ màu đen yên lặng xuất hiện, thuận theo cánh tay của hai người cuốn quanh cổ tay, sau đó bay ra ngoài, bắn tới hướng sách thẻ đỏ thẫm kia.
Sợi tơ màu đen lơ lửng trước sách thẻ, run rẩy liên tục, giống như đang chờ đợi điều gì đó vậy.
"Làm gì vậy?" Độc Cô Quỳnh ngạc nhiên hỏi.
"Đợi lát nữa hãy nói."
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, mấy người cùng một chỗ nhìn chằm chằm vào sợi tơ màu đen kia.
Thời gian dần dần trôi qua.
Tới một đoạn thời gian nào đó.
Sợi tơ màu đen kia bắn về phía trước, quấn quanh một tấm thẻ bài vừa bay ra khỏi sách thẻ.
Cố Thanh Sơn đưa tay tóm lấy tấm thẻ bài kia, liếc qua nó, rồi giơ nó tới trước mặt Độc Cô Quỳnh.
Trên tấm thẻ kia vẽ một cô gái, với hình dạng không khác Độc Cô Quỳnh chút nào cả.
Độc Cô Quỳnh ngẩn người.
Hai mắt Cố Thanh Sơn trở nên sắc bén, lắc nhẹ thẻ bài một cái.
Thẻ bài lập tức hóa thành một trận sương mù.
Một Độc Cô Quỳnh khác xuất hiện.
Cô ta đứng bên người Cố Thanh Sơn, vẻ mặt vô cảm, nói: "Lúc nào bản tọa cũng có thể bắt đầu chiến đấu."
Độc Cô Quỳnh che miệng lại.
Một luồng ý lạnh từ sau lưng cô xuất hiện, làm cho cơ thể của cô run lên.
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Chúng sinh đã từng chiến đấu với tà ma... cũng bao gồm cả cô nữa."
Sắc mặt Độc Cô Quỳnh tái nhợt, nói: "Thế nhưng là... cô ta... vậy ta lại là thứ gì..."
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Ngay cả sứ đồ Kỷ nguyên Thủy đều không biết, làm sao mà mình lại biết chuyện gì đã xảy ra chứ?
"Năm đó ngươi có biết phần dưới của Huyết Hải đi thông tới nơi nào hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thánh Giới thông hướng hư không, mà phía dưới hư không có một cánh cửa, tôi cũng không biết cánh cửa đó là thứ gì nữa, thế nhưng rất rõ ràng, ngay cả những thi thể kia cũng không muốn đi vào cánh cửa đó, có vẻ như chỉ cần đi vào cánh cửa đó, cũng mang ý nghĩa rằng bọn chúng sẽ thất bại trong trận chiến giữa bọn chúng và chúng sinh." Độc Cô Quỳnh nói.
Cố Thanh Sơn xoa cằm.
Kết luận này cũng giống với kết luận của hắn.
Hắn suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Những thi thể khổng lồ kia cũng không thất bại, bọn chúng nghĩ ra một cách để thoát khỏi tận thế, đó chính là sáng tạo chúng sinh và thế giới."
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về người Anh linh kia, rồi lại nhìn về phía Độc Cô Quỳnh.
"Ý của anh là... chúng ta đều do tà ma sáng tạo ra? Mô phỏng những chúng sinh chân chính kia?" Độc Cô Quỳnh hỏi.
Vừa nói ra lời này làm cả phòng trở nên yên tĩnh như chết.
Ngay cả Sơn Nữ luôn luôn bình tĩnh cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Chỉ sợ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy thôi." Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói.
Hắn thở dài, nói: "Dùng chúng sinh vô tận đi ngăn cản, tiêu hao lực lượng của tận thế, thật sự là một ý kiến hay, hiện tại những thi thể khổng lồ kia đã gần như tự do... bọn chúng đã tránh thoát thân thể, hóa thành tà ma, cục diện đang phát triển theo hướng có lợi cho bọn chúng..."
"Độc Cô Phong đã sớm rõ ràng mọi thứ, dù sao ngay cả kỷ nguyên Địa mạnh mẽ như vậy cũng không thể chiến thắng tận thế, mà tận thế lại bị thi thể khổng lồ điều khiển, mọi thứ hầu như đã hết hi vọng, cho nên hắn ta mới lựa chọn gia nhập với đám thi thể khổng lồ... cũng chính là tà ma."
Hết chương 3117.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3118
Bạn cần đăng nhập để bình luận