Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3134. Ngoại truyện 4: Báo thù



Gió tuyết thổi liên tục.
Có một người đàn ông vạm vỡ đứng trong hoang dã không người.
Trên người hắn ta có đấu khí sôi trào, nắm chặt tay nói: "Rất tốt, cuối cùng ta cũng đã trở thành võ giả đứng đầu thế giới này... Ta cảm thấy, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, ta có thể lĩnh ngộ một loại lực lượng khác biệt với võ đạo..."
Hắn ta nói xong, vươn ngón trỏ ra chỉ về phía trước.
Một luồng sáng thần thánh màu ngà sữa từ trong ngón tay hắn ta bay ra ngoài, bắn trúng một cây khô bên trong hoang dã.
Cây khô lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, lại một lần nữa nảy mầm.
"Thánh lực... đáng tiếc ở thế giới này đã tới cực hạn, không thể làm ta trưởng thành thêm được nữa, ta phải phá vỡ hư không!"
Hắn ta nói xong, nhảy lên, phóng lên tận trời.
Hắn ta dùng một quyền đập vỡ hư không, chui vào trong đó.
Một lát sau...
Hắn ta xuất hiện trong một thế giới gần như hoang vắng.
Thế giới này có một loại lực lượng áp chế hầu hết các loại lực lượng khác, thánh quang trong cơ thể hắn ta cũng không cách nào rời khỏi cơ thể.
Còn có những chức nghiệp giả khác cũng rơi vào thế giới này... số lượng còn không ít.
Cũng không biết tại sao, đám người lại xảy ra chiến đấu.
Hắn ta rất vất vả mới cướp được một thanh đao, giết ra ngoài, lảo đà lảo đảo đi trong hoang dã.
Thế giới này... hầu như không thể rời đi.
Hắn ta sinh tồn trong dã ngoại thời gian rất lâu, cuối cùng có một ngày...
Hắn chạy dọc theo suối nước, chạy về phía có gợn sóng chiến đấu, sau đó thấy được một người trong truyền thuyết.
Ông lão chỉ đường!
Hắn ta không do dự ném đao đi, quỳ gối xuống suối nước, than thở: "Lão tiên sinh, xin ngài ban cho ta một bát mì để ăn."
"Ha ha, ngươi muốn ăn đồ ăn mà ta nấu sao?" Ông lão chỉ đường hỏi.
"Đúng vậy, lão tiên sinh, ta muốn ăn đồ ăn mà ngài nấu."
Ông lão chỉ đường - nói chính xác hơn là Sơn Nữ, đầu tiên là rửa tay, sau đó dùng các loại gia vị nấu ra một bát mì.
Hắn ta ăn xong bát mì, rồi ôm quyền nói: "Lão tiên sinh, xin hỏi ta nên đi thế nào mới có thể đi tới thế giới Phi Tuyết?"
"Ồ? Ngươi muốn đi tới thế giới Phi Tuyết sao?" Ông lão chỉ đường hỏi.
Hắn ta than thở, nói: "Nhớ năm đó, ta cũng là đệ nhất thiên hạ tại thế giới Phi Tuyết, vào ngày thần công đại thành, phá toái hư không tới nơi đây, ai ngờ nơi đây là một nơi gà không thải phân chim không đẻ trứng, một thân thực lực của ta cũng không thể sử dụng được, cũng không biết rời đi như thế nào, chỉ có thể cố gắng sống sót qua ngày."
Giọng nói của hắn ta còn mang theo sự nghẹn ngào: "Cầu mong tiên sinh chỉ ra một con đường sáng, ta thề sau khi trở về sẽ trở thành người tốt, cũng không tiếp tục phá toái hư không, van xin ngài!"
Ông lão chỉ đường hơi suy nghĩ, rồi cười cười nói: "Ngươi cũng đã ăn một bát mì của lão phu, nên lão phu sẽ chỉ cho ngươi một con đường."
"Cũng coi như ngươi may mắn... ngươi đi dọc theo con suối này ba mươi mét về hướng đông, nơi đó có một tấm ngọc bài viết Đông Phong, ngươi nhặt nó lên, dùng ngón tay lướt nhẹ qua mặt chữ của ngọc bài, sẽ được truyền tống trở về thế giới Phi Tuyết."
"Sẽ không bị nó giết chết hoặc ăn hết chứ?"
"Không."
"Sẽ không bị hấp thu linh hồn, phong ấn vạn năm chứ?"
"Không."
"Sẽ không bị nổ thành vụn phấn chứ?"
"Không... nếu như ngươi không tin ta thì cũng không cần làm theo lời của ta."
"Ba mươi mét, cũng rất gần mà, cám ơn lão tiên sinh."
Hắn ta cắn môi, vội vàng chạy ra ngoài, cách bờ suối ba mươi mét tìm được một tấm ngọc bài bị vứt trên mặt đất.
Hắn duỗi ngón tay ra, lướt nhẹ qua mặt chữ của ngọc bài.
"Đông Phong!"
Hắn ta vui mừng, nói.
Tấm ngọc bài kia bỗng run rẩy lên, tản ra từng đợt gợn sóng vặn vẹo hư không.
Vù vù!
Hắn ta biến mất khỏi thế giới này.
Ngay sau đó...
Hắn ta xuất hiện trước mặt một tòa thành cực lớn màu xám, do đất đá xếp thành.
Hắn ta tiện tay vung lên, trên tay bỗng xuất hiện luồng sáng thánh khiết.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Hắn ta vui tới mức phát khóc, nói lớn:
"Nguyên lực thế giới này dồi dào như vậy, cuối cùng cũng làm cho ta thức tỉnh loại lực lượng vô cùng thánh khiết này, ta sẽ..."
Giọng nói của hắn ta bỗng im bặt đi.
Cách đó không xa, có mấy người phụ nữ lưng hùm vai gấu, mặc một bộ da thú, đang sững sờ mà nhìn hắn ta.
Cả hai bên đều im lặng.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trong đó hét lớn: "Đều tới đây, nơi này xuất hiện một người đàn ông!"
Ầm...
Toàn bộ tòa thành đều sôi trào.
Từng người phụ nữ cao lớn thô kệch, thân thể khỏe mạnh, tay như cái bát, chân giống chân voi chen chúc lao tới.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại đã bị nhấc bổng lên, kéo vào trong thành.
"Không! Không muốn!"
"Các ngươi định làm gì?"
"Ta chính là Thánh giả võ đạo, là..."
Miệng của hắn ta bị che lại.
Rầm!
Cửa thành đóng chặt.
...
Cảnh tượng vẫn đang tiếp tục.
Tạ Đạo Linh im lặng vỗ trán.
Anna dùng hai tay che mắt.
Trên người hai người đã không còn sát ý.
Thiên Thánh giả tám trăm cánh thần thánh, cường giả thần thánh nhất, thuần khiết nhất, thành tín nhất trong chư giới vẫn tiếp tục quan sát cảnh tượng bên trong màn sáng cùng với các nàng mà vẻ mặt không thay đổi.
"Các ngươi biết không, sau đó ta còn bị biến thành một con chó nữa."
Hắn ta nói với vẻ thản nhiên.
Tạ Đạo Linh nghe được từng tiếng kêu rên trong màn sáng truyền ra, cũng không biết nên nói cái gì cả.
"Vậy... vậy ngài định trừng phạt Thanh Sơn như thế nào."
Anna cúi đầu, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu mà hỏi.
Thiên Thánh giả im lặng vài giây, bỗng nhiên nở một nụ cười đầy khoan khoái.
"Rất đơn giản, vừa rồi ta dùng toàn bộ lực lượng, thả ra ngoài mọi chuyện đã diễn ra trong hư không, để tất cả những người có quan hệ với hắn, đều không thể từ chối ký ức bên trong hư không."
"Những cô gái có quan hệ với hắn, lập tức sẽ nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ."
"Những người đó đều sẽ đi tìm hắn."
"...Hắn xong rồi."
Hết chương 3134.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3135
Bạn cần đăng nhập để bình luận