Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3144. Xé!



Tô Tuyết Nhi liếc nhìn mấy người này, cũng không để ý tới họ, đi thẳng tới cổng trường.
Thiên sứ Sương im lặng, nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Trĩ La không nhịn được mà nhắc nhở:
"Tô Tuyết Nhi, chờ đã... nơi đó có kết giới..."
Tô Tuyết Nhi im lặng, tiếp tục bước về phía kết giới tản ra từng luồng sáng thánh khiết kia.
Ánh sáng thánh khiết chỉ lóe lên trên người của nàng, bỗng bùng nổ ra một luồng sáng đỏ đậm nối thẳng bầu trời.
Luồng sáng đỏ đậm này lớn tới nỗi vượt qua sự hạn chế của không - thời gian, suýt nữa làm cho cả thế giới ẩn này hiện lên trong chư giới.
Sát nghiệt này lớn tới mức nào cơ chứ!
Ngay sau đó...
Tô Tuyết Nhi bước qua kết giới, đi vào bên trong trường học.
"Cái gì! Không thể nào!"
Thiên sứ Sương hốt hoảng kêu lên.
Tô Tuyết Nhi đứng im tại chỗ, cũng không quay đầu mà nói với vẻ bình thản:
"Vì muốn trợ giúp Thanh Sơn, ta đã giết hết chúng sinh, tạo nên vô số sát nghiệt, trở thành một trong những Danh sách Tận Thế, sự khổ sở mà ta đã trải qua, loại thiên sứ như ngươi làm sao có thể tưởng tượng ra được?"
Nói xong, nàng không lưu luyến gì cả mà tiếp tục bước vào trong trường học.
Ánh mắt Trĩ La hơi phức tạp mà nhìn bóng lưng của nàng, rồi lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Thiên sứ Sương.
"Bỗng nhiên ta nghĩ ra một cách."
Trĩ La nói xong, thu hai thanh đao ngắn lại, rồi rút một lưỡi dao khổng lồ khoảng vài mét từ sau lưng ra.
Lưỡi dao rung rung trong tay của nàng, tuôn ra từng đợt sát ý lạnh lẽo.
Sắc mặt Trĩ La trở nên bình tĩnh, nói với vẻ thản nhiên: "Sương, ta sẽ giết ngươi... sau đó luyện hóa tội nghiệt của ngươi thành của ta... như vậy ta cũng có thể đi vào trong."
Thiên sứ Sương sợ hãi, vội nói: "Chờ đã..."
"Chờ cái rắm, ta sẽ giết chết ngươi!"
Trĩ La bỗng quát lớn.
Nàng dùng hai tay nắm chặt lưỡi dao khổng lồ, phóng lên tận trời.

"Ta sẽ giết chết ngươi!"
Theo giọng nói này vang lên, một luồng sáng xông thẳng tới chân trời.
Rầm...
Một luồng sóng khí kịch liệt quét ngang tứ phương.
Trên đường phố, hai thiếu nữ hổ tộc đã bị thổi tới mức dán lên trên tường, không thể động đậy chút nào cả.
Trên bầu trời...
Đọa Thiên sứ đang ngâm xướng:
"Mọi pháp tắc thờ phụng, có sự thiêng liêng, cũng có sự ngông cuồng, dựa vào sự sa đọa, hóa bình thành chướng..."
"Tiêu diệt tên dị đoan trước mắt này!"
Theo từng tiếng ngâm xướng của nàng ta, từng tầng màn chắn được ánh sáng thánh khiết tạo dựng liên tục xuất hiện, như từng tầng mây trải khắp hư không.
Trên mặt Trĩ La xuất hiện sự khinh thường, cầm lưỡi đao khổng lồ trên tay giương lên...
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Những nơi nàng đi qua, những tầng màn chắn thánh khiết đều bị nàng chém vỡ thành phù văn bay đầy trời.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả tầng màn chắn đều bị quét sạch sành sanh.
Bóng người Trĩ La hơi động, hóa thành một luồng sáng như một ngôi sao băng, tiếp tục phóng về phía Đọa thiên sứ.
Đọa Thiên sứ Sương lại cười to:
"Ha ha ha, ngươi bị lừa rồi!"
Ngón tay nàng ta hơi động.
Ngay sau đó, tất cả những phù văn trải dài hư không lại hiện lên.
Tất cả những phù văn này tập trung tại một chỗ, hóa thành một đồ án phù văn giống như một mâm tròn khổng lồ, bao phủ Trĩ La vào bên trong.
Sương nhìn chăm chú lên đồ án phù văn đó, trong mắt xuất hiện sự say mê, quát khẽ:
"Nữ Chiến Thánh, ta muốn ngươi trở nên sa đọa!"
Đồ án phù văn khổng lồ tản ra từng luồng sáng âm u, liên tục chui vào trong cơ thể của Trĩ La.
Trĩ La cũng không quan tâm tới cơ thể bản thân, tiếp tục nắm chặt lưỡi đao khổng lồ, giơ lên cao cao, quát:
"Trảm..."
Hư không sôi trào.
Giống như có thứ gì chuẩn bị xuất hiện vậy.
Đọa lạc Thiên sứ Sương có thể cảm giác được nên sắc mặt thay đổi, thất thanh mắng: "Tên điên! Ngươi lại muốn đồng quy vu tận với ta sao?"
Sắc mặt Trĩ La bình tĩnh, dùng lưỡi đao khổng lồ bổ mạnh xuống.
Chỉ trong nháy mắt...
Thế giới trở nên im ắng.
Bầu trời tách thành hai nửa, hiện ra một rãnh đen sâu hoắm.
Đêm tối và trời sao xuất hiện trong đó.
Bên trong dị tượng này, Trĩ La mang theo đồ ăn phù văn sa đọa kia phóng về phía Đọa thiên sứ.
Trong không trung, hai người đâm mạnh vào nhau.
Chỉ trong chớp mắt này...
Nửa người của Sương đã bị đánh tan.
Trên người Trĩ La xuất hiện sừng nhọn màu đen.
Cục diện hiện tại đúng là đồng quy vu tận...
Thế nhưng, lại có dị biến xuất hiện!
Bóng người Trĩ La rút lui về sau, lại rơi xuống mặt đất.
Tất cả phù văn sa đọa trên người nàng cũng biến mất.
Những luồng sương mù âm u cũng rời khỏi cơ thể nàng, tản về phía hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Trên bầu trời, cơ thể Đọa thiên sứ Sương lại khôi phục như vẻ ban đầu.
"Cái gì!"
"Đây là..."
Hai người đồng thanh nói.
Hai người nhìn nhau với vẻ kinh ngạc, lại thấy vẻ mặt của đối phương không khác mình chút nào.
Giống như cảm ứng được điều gì đó, hai người cùng nhìn về phía sân trường.
Kết giới Thánh đọa bao phủ toàn bộ trường học chỉ lấp lóe vài cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi thứ giống như trở lại khi trước vậy.
Không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào cả.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên:
"Vậy mà không có cách nào liều mạng với nhau, thật đúng là ngoài dự đoán của ta đây."
Trĩ La và Sương cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía rìa đường.
Nơi đó có một cô gái mặc trường bào trắng, đang dựa vào đèn đường, vẻ mặt phấn khởi mà quan sát hai người.
"Ngươi là ai? Vừa rồi là thủ đoạn của ngươi sao?" Trĩ La hỏi.
Lưỡi đao khổng lồ trong tay nàng đặt ngang người, thể hiện thủ thế.
Cô gái kia nhanh chóng xua tay, nói: "Không phải là thủ đoạn của ta... các ngươi không cần đề phòng ta làm gì, ta chỉ là một người đứng xem mà thôi..."
"Ngươi tới cùng là ai?" Đọa Thiên sứ Sương cũng hỏi.
Cô gái kia nhìn về phía nàng ta, mỉm cười nói: "Đọa thiên sứ... Ngươi lại thật sự thích Thanh Sơn sao, thế nhưng Thanh Sơn có thích ngươi hay không, thì cũng là chuyện của hai người các ngươi, ta sẽ không tham dự vào, ha ha."
Trĩ La nghĩ tới điều gì đó, giọng nói trở nên hơi kính trọng, hỏi: "Các hạ, ngài là ai vậy?"
Cô gái kia nói: "Các ngươi không cần để ý tới ta, ta chỉ tới đây để xem cuối cùng là ai có thể cướp được kiếm của hắn."
Câu nói này cũng có thể nhắc nhở Trĩ La.
"Ngài nói đúng, ta xin lỗi trước không tiếp ngài được nữa." Nàng hơi thi lễ với đối phương, rồi lóe lên, lao về phía sân trường.
Đọa Thiên sứ hừ nhẹ, bay thấp xuống dưới rồi lách mình vào trong trường học.
Hết chương 3144.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3145
Bạn cần đăng nhập để bình luận