Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 824: Nhập lưu


Chương 824: Nhập lưu
“Nhưng bây giờ Ngọc điệp hộ thân Thiên Cung đã sử dụng hết sức mạnh cuối cùng, hoàn toàn hủy diệt rồi.”

“Sư tôn, vậy làm sao bây giờ?”

Tạ Đạo Linh tiếp tục lắc đầu nói: “Kỳ thật cho dù là có Ngọc điệp hộ thân Thiên Cung con cũng rất khó tìm ra Thiên kiếm.”

“Vì sao?”

“Vì nó không ở trong Hoang Vân Thiên Cung, nó tản mát ở nơi nào đó trong Thiên Giới nguyên thủy.”

Cố Thanh Sơn khó hiểu nói: “Đợi sau khi con đến thế giới đó tự đi tìm không được sao?”

“Không đơn giản vậy đâu.”

Tạ Đạo Linh nhìn đệ tử của mình, chậm rãi giải thích nói: “Kỳ thật tông môn sớm đã khuyên, chưởng môn mỗi đời của Hoang Vân Thiên Cung sau khi tiến vào Thiên Giới nguyên thủy thì không thể rời Hoang Vân Thiên Cung.”

“Vì sao?”

“Vì Thiên Giới nguyên thủy quá nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào Thiên Cung ngọc điệp chúng ta mới có thể miễn cưỡng sống sót trong Thiên Cung.”

“Mục đích chúng ta đi Thiên Giới nguyên thủy chỉ là để xem điển tích ngày xưa của tông môn, từ đó tìm ra con đường và bí pháp thích hợp cho bản thân.”

“Một khi rời khỏi Thiên Cung sẽ lập tức mất mạng.”

Cố Thanh Sơn nghĩ ngợi, đắn đo nói: “Pháp tắc của thế giới tu hành giới hạn tu vi tu sĩ, chắc chắn sẽ không cường đại được như thời thượng cổ, vậy nên mới cần Ngọc điệp hộ thân?”

“Cũng không phải như vậy, năm đó tổ sư khuyên hậu nhân, chỉ khi tu vi đạt đến cấp độ nào đó mới có thể rời khỏi Thiên Cung, đi thăm dò Thiên Giới nguyên thủy.”

Tạ Đạo Linh nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ngày xưa lúc chúng thần thượng cổ còn ở Thiên Giới đã dốc hết sức sáng lạo Lục Đạo, đã từng thường xuyên lui tới Nhân gian giới.”

“Còn chuyện Thiên Giới nguyên thủy tách rời Lục Đạo là chuyện xảy ra sau này, không ai hiểu rõ vì sao tất cả Cổ Thần đều biến mất.”

“Địa kiếm là sư tổ ngẫu nhiên giành được, ông đã trịnh trọng dặn dò hậu bối, kiếm này nhất định phải lưu truyền lại.”

Cố Thanh Sơn xen vào nói: “Sau khi Cổ Thần biến mất, Nhân gian giới và Thiên Giới không qua lại nữa?”

“Đúng vậy, không ai biết vì sao cả thế gian chỉ còn Hoang Vân Thiên Cung ta còn có thể lui tới Thiên Cung nguyên thủy.”

“Có lẽ vì tổ sư năm đó là tu sĩ mạnh nhất cho nên mới kiến tạo được pháp trận đủ để tiếp tục xuyên qua giữa hai giới.”

“Tổ sư từng khuyên chưởng môn đời sau, đây là bí mật lớn nhất của bổn môn, một khi để lộ có thể dẫn đến tai nạn không thể dự đoán được.”

“Cho nên chuyện này chỉ có chưởng môn các đời biết.”

Tạ Đạo Linh lộ ra vẻ hồi tưởng, nói tiếp: “Thế nhưng thịnh cực tất suy, thế gian không có tông môn nào mãi mãi cường thịnh. Lúc ta nhập tông môn phái đã dần suy thoái, rồi vì ta nên cuối cùng tông môn đã bị diệt.”

“Nhưng tất cả truyền thừa và bí mật tông môn, thời khắc cuối cùng sư phụ đều truyền hết cho ta.”

“Thanh Sơn, nếu con chưa từng gia nhập môn phái khác, đợi khi con có thể tiến vào Thiên Giới nguyên thủy, ta sẽ nhận con vào Hoang Vân Thiên Cung, kế thừa chức chưởng môn.”

Cố Thanh Sơn khó hiểu nói: “Thế nhưng Địa kiếm sắp chết rồi, khi nào mới có thể tiến vào Thiên Giới nguyên thủy?”

Tạ Đạo Linh một tay khẽ vuốt kiếm, một tay làm ra một pháp quyết phức tạp, linh lực rót vào trong pháp quyết.

Pháp quyết thành.

Lập tức, cả hộp ngọc đựng kiếm nổi bồng bềnh giữa không trung, không nhúc nhích, trông thì giống như đang dừng lại.

“Đây là thuật phong cấm của ta, có thể làm chậm tốc độ trôi của thời gian ở một khu vực nhỏ.”

“Quá trình Địa kiếm vỡ vụn sẽ trở nên khá dài, cho đến khi con có đủ thực lực.”

Lúc này Cố Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Đạo Linh nói tiếp: “Dựa theo những gì tổ sư tông môn nói, con nhất định phải có đủ thực lực mới có thể rời Hoang Vân Thiên Cung, thăm dò Thiên Giới nguyên thủy.”

Nàng lộ ra ý cười, tự giễu nói: “Lúc trước, mỗi lần ta xem điển tích tông môn đều cảm thấy những cảnh giới kia chỉ là tồn tại trong thần thoại.”

“Cho đến khi ta tiến vào chín trăm triệu tầng thế giới mới biết lời tổ sư năm đó không hề ngoa.”

Cố Thanh Sơn nói: “Chuyện cảnh giới tu hành con đại khái biết trên Thiên Kiếp là hai cảnh giới Thái Hư, Huyền Linh, ngoài ra thì không biết nữa.”

“Lúc con ở Câu lạc bộ Thiết Quyền, họ không nói cho con sao?” Tạ Đạo Linh hỏi.

Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Mèo Con chỉ nói trong chín trăm triệu tầng thế giới có quá nhiều cường giả đủ các loại năng lực, chỉ chia đánh thắng và đánh không lại, đồng thời chỉ khi con có thể phá được thế giới hư không thì mới đủ tư cách nghe về phân chia cấp độ cường giả.”

“Nói vậy cũng vì muốn tốt cho con, để tránh con nảy sinh ảo tưởng.” Tạ Đạo Linh tiếp tục nói: “Thực ra dựa theo tiêu chuẩn phân chia thực lực của thế giới tu hành thượng cổ, cấp độ tu hành giả chúng ta tương đối rõ ràng, ta sẽ nói rõ cho con biết.”

“Thần Chiếu, Thiên Kiếp, Thái Hư, Huyền Linh là bốn cảnh giới lớn mà con đã biết... Sau bốn cảnh giới này còn bốn cảnh giới: Loạn Tinh, Quy Nguyên, Minh Thần, Kiến Không.”

“Loạn Tinh mạnh hơn Huyền Linh gấp ba lần, Quy Nguyên lại mạnh hơn Loạn Tinh gấp 12 lần, đến cảnh thới Minh Thần có thể một đòn phá nát trời xanh, trong chín trăm triệu tầng thế giới được coi là Dự Bị Nhập Lưu, còn có thể gọi là Đạo Tôn.”

Cố Thanh Sơn suy tư nói: “Trước đó vị Đạo Tôn của Liên Minh Tu Hành đã chết kia chính là cảnh giới Minh Thần?”

“Không sai, hắn lta à cảnh giới Minh Thần, chỉ có thể phá vỡ không gian nhưng không thể nhìn thấy hư không thật sự, để chư giới hiện ra trước mắt.”

Cố Thanh Sơn cảm khái nói: “Ngay cả Đạo Quân đều chưa được coi là nhập lưu thật sự?”

“Ừm, có thể làm chư giới hiển hiện là Kiến Không cảnh, chỉ có đến Kiến Không mới có thể được coi là nhập lưu, mới có thể hành tẩu ở chư thiên vạn giới.”

“Sau Kiến Không thì sao?” Cố Thanh Sơn hiếu kỳ nói.

“Đó lại là một trời đất khác, đó là cảnh giới chủ lưu của chín trăm triệu tầng thế giới, bây giờ nói những cái đó còn quá sớm.” Tạ Đạo Linh chầm chậm nói.

Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ đến Thiết quyền Barry, một quyền phá vỡ vô số thế giới, khiến cho thiên sứ cảng xuất hiện cảnh tượng tráng lệ trong hư không.

Hắn nhịn không được hỏi: “Sư tôn, giờ người đang ở cảnh giới gi? Cách Đạo Tôn rất xa sao?”

Tạ Đạo Linh trầm mặc một lát lại không khỏi cười khẽ.

“Ở trong Liên Minh Tu Hành ta còn chưa quen thuộc, không những phải giao chiến với đội quân yêu ma mà còn phải đề phòng lòng người hiểm ác, cho nên tạm thời không để bản thân lộ ra quá rõ.”

“Nhưng bọn họ nói chỉ có ta là đánh thắng được một trận.”

“Đó là không còn cách nào khác, bị ép đến mức đó, không thắng cũng chỉ có thể chết.”

“Cho nên... sư tôn luôn giấu tài.”

Không chỉ có như thế, từ sau lúc đó, ta lại tiến thêm một bước.”

Tạ Đạo Linh vung cánh tay ngọc một đấm đánh nhẹ vào hư không.

Thần kỹ, Thiên Băng!

Đây là một quyền vô thanh vô tức, lại giống như một màn đã từng được nhìn thấy.

Cả hư không lập tức vỡ vụn ra hai hướng, giống như tấm màn che dần được kéo ra hai bên.

Đây giống như một sức mạnh mênh mông không thể tưởng tượng được có thể tách biển cả thâm trầm dễ như trở bàn tay.

Hư không lui ra hai bên, vô số quang ảnh thế giới chồng lên nhau, tầng này nối tầng kia xuất hiện trên đầu hai người.

Một quyền này đột phá hạn chế của quy tắc thế giới, khiến thế giới hư không hiện ra trước mắt.

Cố Thanh Sơn thấy năm sau hư ảnh thế giới xếp hàng ngay ngắn liên tiếp xuất hiện.

Cho dù là không bằng một đòn của Barry đủ để xuyên qua ngàn vạn thế giới nhưng cũng đã đủ kinh người.

“Sư tôn...”

Trong lòng Cố Thanh Sơn vô cùng chấn động, chỉ cảm thấy miệng dắng chát, nhất thời chỉ có thể phun ra hai chữ này.

Bách Hoa tiên tử đưa tay một vòng.

Lập tức, tất cả hư ảnh thế giới cũng tiêu tán.

Cả Bách Hoa điện khôi phục bình thường, giống như những gì ban nãy chỉ là ảo giác.

Bách Hoa tiên tử thản nhiên nói: “Dung hợp năm thế giới, lại chiến đấu với đại quân yêu ma mỗi ngày, dưới hoàn cảnh như vậy nếu ta còn không thể nhập lưu, sau này ta không cần phải đối mặt với cuộc chiến của chín trăm triệu tầng thế giới nữa rồi.”

“Chúng ta nói tiếp chính sự. Thanh Sơn, nếu con muốn đi Thiên Giới nguyên thủy tìm Thiên kiếm thì nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi.”

“Con phải làm sao?”

“Đi khu Tranh Bá, liều hết sức một phen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận