Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 948: Kinh mộng


Chương 948: Kinh mộng
Dù có hẳn thời gian năm ngày, nhưng hồn lực về tới tay rồi mới là hồn lực đáng tin, nhiệm vụ đã hoàn thành mới là nhiệm vụ hoàn mỹ, Cố Thanh Sơn không lãng phí chút thời gian nào, tiến thẳng vào lối vào kia.

Tầng này vẫn là những quái vật kia, có lẽ thời kỳ hưng thịnh của bọ chúng rất mạnh, nhưng hôm nay cũng chỉ có số đợi làm thịt.

Hai mươi mốt quái vật, Cố Thanh Sơn kỹ lưỡng mà nghiêm túc tàn sát không còn một mống.

Tầng thứ ba...

Thẳng đến tầng thứ chín, Cố Thanh Sơn mới ngừng lại.

Mặc dù ở đây chỉ có chín quái vật, nhưng thực lực rõ ràng mạnh hơn nhiều.

Cố Thanh Sơn kích hoạt kiếm đồng tử, kiếm khí chém vào người quái vật chỉ làm nổi lên một đường màu trắng, hơn nữa cũng rất nhanh đã biến mất.

Quái vật như vậy, nếu như thực lực hoàn hảo, chỉ cần một con là có thể đuổi theo tấn công Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn nhìn quái vật bị trói chặt, dứt khoát dùng hết sức phát động tâm kiếm.

Crả người quái vật kia run lên, sau đó cứng ngắc tại chỗ bất động.

Tâm kiếm phá hủy thần chí quái vật.

Kiếm Triều Âm nhẹ nhàng vung lên.

Đầu quái vật rơi xuống.

Việc xẻ thịt tiếp tục được tiến hành.

Hồn lực tiếp tục tăng lên.

Nhiệm vụ tiếp tục được hoàn thành.

Thứ tầng mười.

Tầng thứ mười một.

Tầng thứ mười hai.

Càng đi xuống càng yên tĩnh.

Những quái vật kia nhìn thấy hắn, không phát ra tiếng gào thét chói tai đầy thèm muốn nữa.

Đến tầng thứ mười ba, ba con quái vật thượng cổ ở nơi này chỉ lẳng lặng nhìn Cố Thanh Sơn, giống như đang đánh giá hắn.

Nơi này đã hoàn toàn khác với những hầm giam trước đó.

Máu không biết từ đâu tới chảy liên tục trên nền đất, đủ để ngập đến đầu gối người.

Chỗ này không hề coi là rộng rãi, toàn bộ sàn nhà và trên mỗi mặt tường đều khắc đầy những pháp trận chữ cỗ.

Trên người ba con quái vật, đều bị bảy tám dây xích trói ma quỷ đồng thời xuyên qua, trói vào trên vách tường.

... Toàn bộ tầng thứ mười ba, hoàn toàn là một trận pháp giam cầm cỡ lớn.

Ba con quái vật này đều có thân hình giống với con người, nhưng đầu bọn chúng lại mọc một cái sừng dài bén nhọn, gương mặt không có bất kỳ bắp thịt nào, xương trắng dữ tợn lộ hết ra bên ngoài.

Cố Thanh Sơn đứng giữa không trung.

Hắn dùng hết sức huy động kiếm Triều Âm.

Bảy tám đường kiếm sắc bén bay ra, chém vào cổ của một con quái vật trong số đó.

Kiếm mang tiêu tan.

Chỗ cổ quái vật, ngay cả một một đường ngấn trắng cũng không có.

Cố Thanh Sơn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp phát động Đoạn Thủy Lưu, Nguyệt Trảm, Thất Tinh Du Long, Hoạ Ảnh, Yên Quy, Hồng Lưu, Tinh Ngấn, Truy Mệnh, dùng hết sức tấn công quái vật.

Tám bí kiếm mạnh mẽ chém lên người quái vật, khiến cho bọn chúng phát ra một tiếng gầm trầm thấp bí bức.

"Ồ..."

Quái vật hơi đung đưa người.

Trên người nó rốt cuộc xuất hiện một đường ngấn trắng nhỏ tý.

Đường ngấn trắng này chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó rất nhanh biến mất hoàn toàn không thấy.

Cố Thanh Sơn lắc đầu một cái, thu kiếm lại.

Dựa vào thực lực Huyền Linh cảnh của mình, cũng chỉ có thể đánh tới tầng thứ mười ba.

Ba con quái vật này nếu không bị trói buộc, thả ra bên ngoài sợ rằng đều là những chủ nhân có thể khiến trời long đất lở.

Không thể tưởng tượng phải là tu sĩ mạnh đến bực nào, mới có thể bắt bọn chúng lại.

Chắc hẳn Tạ Cô Hồng có thể.

Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ, ngồi xếp bằng trên không trung, bắt đầu ngồi thiền.

Lúc này hắn đã thu thập được lượng hồn lực khổng lồ, có chừng hơn một triệu.

Tiêu hao một ít hồn lực, Cố Thanh Sơn lĩnh hội một lượt công pháp của Huyền Linh cảnh.

Đột phá bắt đầu.

Hắn ở giữa tầng thứ mười ba trong hầm giam, lơ lửng ở trên cơn lũ máu, ở trước mặt ba con quái vật hoang cổ đáng sợ bậc nhất, bắt đầu đột phá cảnh giới nhỏ.

Thời gian trôi qua.

Thời gian một nén hương, hắn mở mắt ra.

Cảnh giới Huyền Linh trung kỳ đã hoàn thành.

Bởi vì đã giết chết hơn một trăm con quái vật hoang cổ, lúc này nhiệm vụ Thần Thông của hắn cũng đã hoàn thành.

Trên giao diện Chiến Thần, từng hàng chữ nhắc nhở đang dừng lại.

[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ Thần Thông: Lôi Linh Sinh Pháp.]

[Bây giờ ngài có thể thức tỉnh thần thông Lôi Linh tầng thứ tư: Kinh Mộng.]

[Kinh Mộng: Sau khi bị sức mạnh Lôi Linh của ngài đụng vào, ý thức của đối phương sẽ cùng với Lôi Đình tạo thành một cảnh mộng ngắn ngủi, cũng mất đi khống chế đối với thân thể, thẳng đến 5 giây sau kỹ năng sẽ kết thúc.]

[Thuyết minh: Đây là thần thông đã lên cấp của ba loại Lôi Linh Sinh Pháp: Thất Khống, Cương Trực, Đoạn Ly, sẽ không bị bất kỳ sinh linh nào miễn trừ.]

Cố Thanh Sơn nhìn hàng chữ đom đóm nhỏ trước mắt, thở phào một hơi.

Hắn cảm nhận được một loại thỏa mãn nào đó.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ Thần Thông này, dưới tình huống bình thường mình phải xông ra chiến trường từ từ chém giết.

Còn không biết lúc nào mới có thể hoàn thành.

Nhờ có lò sát sinh này, mình mới có thể dễ dàng có được thần thông hùng mạnh như vậy.

Nhưng nói đến tàn sát, nội tâm Cố Thanh Sơn tràn đầy nghi vấn.

Từ tầng thứ nhất bắt đầu từng tầng một đi xuống, Cố Thanh Sơn cảm thấy e là nơi này dùng để phong ấn nhiều hơn.

Bởi vì không giết chết được, cho nên phong ấn.

Trên thực tế, khi ở tầng thứ mười hai, Cố Thanh Sơn cũng cảm giác được một điểm này.

Khi năm quái vật tầng thứ mười hai đang bị tấn công, mặt ngoài cơ thể sẽ tự động hiện lên một lớp ấn ký ngoằn ngèo.

Kiếm Triều Âm hoàn toàn không đâm thủng được ấn ký kia.

Cố Thanh Sơn vẫn phải dựa vào thần thông Đoạn Pháp của Lục giới Thần Sơn kiếm, lúc này mới giết chết năm con quái vật.

Khi bọn chúng chết, nhìn như có chút không thể tin nổi.

... Bọn chúng không tin mình sẽ bị giết chết.

Mà bây giờ, tầng thứ mười ba, ngay cả Lục Giới Thần Sơn kiếm cũng không thể đâm thủng được sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ ở mặt ngoài cơ thể quái vật.

Đây là sức mạnh áp chế thuần tuý... đại biểu cho sức mạnh lớn hơn vô số lần so với Cố Thanh Sơn!

Cố Thanh Sơn cũng ý thức được điểm này, vì thế từ bỏ việc chém giết quái vật.

Rất nhanh hắn lại ý thức được một chuyện khác.

Lúc này mới tầng thứ mười ba, mà nơi này tổng cộng có mười tám tầng.

Thật không thể tưởng tượng nổi tầng thứ mười tám sẽ phong ấn loại quái vật hoang cổ như thế nào.

Cố Thanh Sơn lắc đầu một cái, đang tự cảm thán, bên tai lại đột nhiên truyền tới một câu nói.

"Thú vị đấy, tên tiểu tử này chém giết thẳng một đường xuống dưới này."

Cố Thanh Sơn cứng đờ.

Hắn cố gắng hết sức cho sắc mặt không đổi, rũ mắt xuống, vẫn làm ra dáng vẻ suy tư, nhìn giống như không hề nghe thấy giọng nói này vậy.

Một giọng nói khác vang lên: "Chúng ta ăn bọn họ, bọn họ cũng ăn chúng ta, chuyện này rất công bằng."

Ngay sau đó, lại một giọng nói nữa vang lên:

"Bởi vì chưa ăn đến ngươi, cho nên ngươi cảm thấy công bằng."

Ba con quái vật bị vây trói trên vách tường bắt đầu thấp giọng trò chuyện.

Bọn chúng đang nói ngôn ngữ Hoang Cổ.

Quái vật khe khẻ nói chuyện với nhau.

Cố Thanh Sơn vừa nghe câu chuyện của chúng thì bỗng phát hiện ra một điều.

Quái vật vốn tưởng rằng hắn không thể nghe hiểu được cuộc nói chuyện của chúng.

Dù sao ngay cả trong thời đại thượng cổ cũng không có tu sĩ nào có thể cùng giao tiếp với quái vật, lại càng không có ai có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng.

Mà Cố Thanh Sơn trong lúc tranh đoạt ba thần khí thượng cổ kia đã được Tiểu Tịch truyền thụ cho một thẻ bài ngôn ngữ màu phỉ thúy bên trên ghi chép lại ngôn ngữ thời thượng cổ.

Như Tiểu Tịch nói, đây là ngôn ngữ thông dụng của thần linh lẫn quái vật vào thời thượng cổ, ngôn ngữ này đã sớm bị nhóm thần linh loại bỏ nhưng bởi vì cô là binh khí mạnh nhất của họ cũng chính là chủ lực trong chiến đấu với đám quái vật, cho nên thần linh mới để cô học loại ngôn ngữ này.

Cho đến bây giờ chắc chắn không một gã con người nào có thể hiểu được loại ngôn ngữ này.

Cố Thanh Sơn hanh chóng đưa ra quyết định.

Hắn dứt khoát giữ nguyên tư thế này, bất động mà yên tĩnh lơ lửng giữa không trung.

Đáng tiếc bọn quái vật vừa nói được vài câu đã im miệng.

Tầng địa lao thứ mười ba lập tức trở lại vẻ yên tĩnh như lúc nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận