Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1002: Trà Mỹ Nhân

Diệp Lan biết rõ lòng tự trọng của Diệp Hạo rất mạnh.

Chính mình nói có chút mịt mờ, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.

Diệp Hạo không xứng với Lăng Dao kia.

Kỳ thật nếu có biện pháp thì Diệp Lan cũng sẽ không nói ra lời này.

Thật sự là Lăng Dao quá xuất sắc.

Điều đó khiến cho tùy tùng Lăng Dao một mực nhắm vào Diệp Hạo, nhất là hai năm này người ám sát có không ít, quan trong hơn là chèn ép việc làm ăn.

Luyện Đan Các không dựa theo quy định mà giảm phần định mức chính là một ví dụ.

Diệp Hạo hơi nhẹ gật đầu.

- Ta hiểu.

- Ta hi vọng đệ đừng trách phụ thân.

Diệp Lan lo âu nhìn Diệp Hạo nói.

- Không có đâu.

Diệp Hạo lắc đầu.

Nói đến đây Diệp Hạo lại nói.

- Tỷ, ta đi dạo xung quanh một chút.

- Được.

Diệp Lan gật đầu.

Diệp Lan nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi luôn cảm thấy đệ đệ mình thay đổi rất nhiều.

Diệp Hạo trở nên trầm ổn hơn.

Trầm ổn khiến nàng cảm thấy lạ lẫm.

Sau đó Diệp Hạo cùng Tiểu Lộ dạo quanh một vòng Tứ Phương Hầu Phủ rồi trở về tiểu viện của mình.

- Tiểu Lộ, ba ngày tiếp theo ngươi ở ngoại thất cảm ngộ đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Vâng.

Tiểu Lộ ứng tiếng đáp.

Khi nàng vừa mới ngồi xuống tu luyện thì kinh ngạc phát hiện nội thất xuất hiện cấm chế.

Trong mắt nàng lộ ra vẻ chấn kinh.

Cấm Chế!

Làm sao có thể?

Không phải thiếu gia không thể tu hành sao?

Như vậy Cấm Chế này là chuyện gì xảy ra?

Chuyến này thiếu gia ra ngoài đến cùng đã trải qua chuyện gì?

Tiểu Lộ không biết.

Trầm ngâm một hồi Tiểu Lộ vẫn quyết định hảo hảo mà tu luyện.

Bởi vì Tiểu Lộ mơ hồ ý thức được Diệp Hạo không phải người mà bản thân đoán được.

Bản thân thân là thị nữ của hắn, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được.

- Nửa tháng vẫn không cảm ngộ được bao nhiêu.

Diệp Hạo bày ra cấm chế cũng đổ đầy mồ hôi, hiện tại hắn chỉ có thể miễn cưỡng vận dùng một phần thực lực, mà bố trí xong cấm chế này cũng đã tiêu hao hầu như không còn.

- Có lẽ phải mượn nhờ Thời Gian Chi Lực.

Nghĩ tới đây Diệp Hạo không thể không vận dụng Thời Gian Chi Lực.

Pháp Tắc Chi Lực quá mức đáng sợ.

Dù Diệp Hạo hao phí thời gian 3 năm cũng không thể làm tan rã Tiễn Đạo Pháp Tắc kia.

Bất quá lúc này hắn cũng đã có thể vận dụng một phần thực lực.

Một phần lực lượng này dù Tiên Chủ cao giai cũng không phải đối thủ của hắn.

Lực lượng này thật trân quý như vậy, Diệp Hạo cũng không tiếp tục dùng Thời Gian Chi Lực nữa, thu hồi lại nó và tiếp tục ở trong phòng tu luyện.

Thời gian ba ngày chợt trôi qua.

Ngay lúc Diệp Hạo ra khỏi phòng, Tiểu Lộ đang cảm ngộ đại đạo cũng lập tức đứng lên.

Diệp Hạo ngăn nàng lại nói.

- Ngươi cứ tiếp tục cảm ngộ đi.

- Thiếu gia, hôm nay ngươi không phải đi gặp Đỗ Nhã Thanh tiểu thư sao?

Tiểu Lộ tò mò hỏi.

- Đúng vậy a.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy ta bồi người đi.

Tiểu Lộ sở dĩ nói như vậy vì vẫn lo lắng cho an toàn của Diệp Hạo.

- Nhiệm vụ ngươi 3 năm này là vượt qua Cẩn Nhi, nếu không đến lúc đó ta phải biết đi đâu để trốn đây, mất mặt chết thôi.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Lộ nói.

- Còn nữa, ngươi thật cảm thấy ta yếu đuối như vậy?

- Được rồi.

Tiểu Lộ đành phải đáp ứng.

Từ việc Diệp Hạo tiện tay đã bày ra một đạo Cấm Chế đã có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không phải phế vật không tu hành được.

Mà nàng là thị nữ việc nên làm tốt chức vụ của bản thân được rồi.

Diệp Hạo ra khỏi Tứ Phương Hầu Phủ đến địa điểm Ngọc Thanh Trà Lâu đã ước định.

Hẹn nữ hài tử gặp mặt thì cũng phải tìm nơi trang trọng xa hoa một chút mới đúng.

Ngay lúc Diệp Hạo đi tới Ngọc Thanh Tửu Lâu, Đỗ Thanh Nhã ở nội viện Đỗ gia vẫn chưa hề khởi hành.

Trong lòng Đỗ Nhã Thanh đắng chát a.

Ai muốn gả cho một Phế Vật chứ.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác gia tộc lại định ước xong phần nhân duyên này.

Đỗ Nhã Thanh biết lần này gặp mặt rõ ràng là đi bồi dưỡng tình cảm.

- Nhã Thanh, thế tử Tứ Phương Hầu với ngươi cũng xem như xứng đôi.

Ngồi đối diện Đỗ Nhã Thanh là một hồng y nữ tử, nàng cười nói.

- Vũ Trúc, ngươi đừng đùa ta.

Đỗ Thanh chu môi đáp lời.

- Nếu ngươi thích thì ta nhường cho ngươi đấy.

- Vậy ta cũng không tranh giành với ngươi.

Từ Vu Trúc cười nói lại.

- Ta hỏi ngươi, cuối cùng ngươi có giúp ta không?

Ánh mắt Đỗ Nhã Thanh nóng bỏng nhìn Từ Vũ Trúc nói.

- Nhã Thanh, ngươi nên hiểu coi như lần này ta giúp ngươi nhưng còn lần sau thì sao?

Từ Vũ Trúc trong lúc phất tay có một cỗ tự tin cường đại, mà loại tự tin này trên người Đỗ Nhã Thanh không có.

- Lần này giúp ta đi, tóm lại ta không muốn gả cho một phế vật.

Đỗ Nhã Thanh trầm giọng nói.

- Ngươi đã quyết định như vậy ta sẽ giúp ngươi một lần.

Từ Vũ Trúc nói đến đây có chút bất đắc dĩ.

- Ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt cơ chứ?

Đỗ Nhã Thanh đương nhiên biết đây là ý muốn của gia tộc.

Nhưng nếu gia tộc gả bản thân cho thanh niên khác còn được, tại sao lại gả nàng cho một phế vật?

Dù đối phương là Thế Tử Hầu Phủ?

Khi nói đến những loại hẹn gặp như thế này, nhất là lần lần đầu tiên gặp mặt, không ai sẽ đến trễ.

Đây là một loại tôn trọng, cũng như một loại giáo dưỡng.

Diệp Hạo đến Ngọc Thanh Trà Lâu trước nửa giờ, thế nhưng chờ qua nửa giờ vẫn không thấy người tới, hắn cũng không lo lắng mà chỉ lẳng lặng chờ đợi, cứ như vậy thêm nửa giờ nữa trôi qua Đỗ Nhã Thanh cùng Từ Vũ Trúc mới đẩy cửa đi vào.

- Xin lỗi, trong nhà có chút chuyện nên đến trễ A.

Đỗ Nhã Thanh nhìn Diệp Hạo thuận miệng nói dối một câu.

Diệp Hạo gật đầu nhẹ biểu thị đã hiểu, nhàn nhạt chỉ vào vị trí đối diện .

- Mời ngồi .

Đỗ Nhã Thanh cùng Từ Vũ Trúc nhìn nhau một cái, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Hai người bọn họ đến trễ nửa giờ để khiến Diệp Hạo cảm thấy Đỗ Nhã Thanh không có giáo dưỡng, hắn sẽ cảm thấy nhục nhã rồi tức giận rời đi, như vậy Từ Vũ Trúc cũng không cần mở miệng.

Thế nhưng ai có thể ngờ chuyện như thế này, người ta vẫn bình tĩnh ngồi đợi, không có một chút cảm giác bực tức gì cả.

Sau khi hai người ngồi xuống Diệp Họa liền chủ động rót trà thơm cho các nàng.

Từ Vũ Trúc nâng chén trà lên hít một cái, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Đây chính là cực phẩm Mỹ Nhân Nha?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Mỹ Nhân Nha?

Trong mắt Đỗ Nhã Thanh lộ ra một tia kinh sợ.

- Nghe đồn Mỹ Nhân Nha cần thiếu nữ Ngọc Tiên cảnh băng thanh ngọc khiết dùng môi hái xuống sau đó lại đặt trước bộ ngực bảy bảy bốn chín ngày sau mới có thể hoàn thành sấy khô bước đầu.

Đỗ Nhã Thanh cũng không phải dế nhũi không có kiến thức.

- Ngươi nói đó là Mỹ Nhân Nha bình thường, mà cái này là cực phẩm Mỹ Nhân Nha, được nữ tử Tiên Chủ cảnh hối bồi.

Từ Vũ Trúc nói đến đây ác cảm đối với Diệp Hạo càng sâu.

- Nữ tử Tiên Chủ cảnh hối bồi?

Đỗ Nhã Thanh giật mình.

- Vậy một bình này phải bao nhiêu Tiên Thạch?

- 3000 Thượng phẩm Tiên Thạch.

Từ Vũ Trúc trả lời.

- 3000?

Đỗ Nhã Thanh không khỏi trừng lớn hai mắt.

Thu nhập 1 năm Đỗ gia các nàng cũng chưa tới 1000 Thượng phẩm Tiên thạch, nói cách khác một bình này có thể so với 4~5 năm thu nhập của Đỗ gia.

Ngay lúc Đỗ Nhã Thanh đang kinh ngạc Từ Vũ Trúc nhìn Diệp Hạo trong mắt tràn đầy im lặng nói.

- Diệp Hạo, Tứ Phương Hầu Phủ các ngươi dù có đại gia nghiệp cũng không chấp nhận nổi sự tiêu phí của ngươi đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận