Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1004: Ngươi muốn chết như thế nào?

- Ba giây thì như sao?

Trung niên kia vừa dứt lời thì cảm thấy một trận nguy cơ kinh thế, loại nguy hiểm này làm lông tơ toàn thân hắn trong khoảnh khắc nổ tung, sau một khắc, trung niên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở vị trí mi tâm của hắn xuất hiện vết rách, máu tươi từ trong đó tuôn ra xối xả.

Hắn duỗi ngón tay chỉ về Diệp Hạo, nhưng khi vừa nâng lên được một chút đã vô lực rũ xuống.

Thấy một màn này Từ Vũ Trúc, Đỗ Nhã Thanh nhìn Diệp Hạo với thàn sắc đầy vẻ khó tin.

Đây là Phế Vật trong miệng đám người kia sao?

Tiên Chủ tầng sáu bảo muốn chém là chém nếu Phế Vật là thế này thì các nàng tính là cái gì?

- Ngươi.

Từ Vũ Trúc chỉ Diệp Hạo không nói nên lời.

Diệp Hạo chợt ho khan một tiếng, khóe miệng chảy ra một sợi máu tươi.

- Ngươi bị thương?

Từ Vũ Trúc vội vàng tiến lên.

- Vết thương cũ mà thôi.

Diệp Hạo lau sạch máu trên khóe miệng nhàn nhạt đáp.

Diệp Hạo còn đánh giá thấp sự kinh khủng vủa Pháp Tắc Chi Lực.

Hắn hiện nắm giữ chiến lực của cường giả Cao Gia Tiên Chủ, nhưng vừa mới động thủ đã động đến vết thương.

- Vết thương cũ?

Trong mắt Từ Vũ Trúc lộ vẻ chấn kinh.

Vết thương cũ mà có thể dễ dàng chém giết cao thủ Tiên Chủ lục chuyển, nếu hắn trở lại thời kỳ toàn thịnh thì còn cường hoành đến mức nào?

- Cỗ thi thể này giao cho ngươi.

Diệp Hạo chỉ thi thể của trung niên trên mặt đất nói.

- Còn nữa, sự tình hôm nay ta hi vọng hai vị không tiết lộ ra bên ngoài.

Nói đến đây Diệp Hạo xoay người rời đi.

- Được rồi ta đi đây.

Diệp Hạo ngược lại cũng dứt khoát nói đi là đi.

Hai vị mỹ nữ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai người có cảm giác không biết nói nên cái gì.

- Trước đó Diệp Hạo nói đi ngang qua sân khấu, ta còn tưởng hắn đang nói đùa, hóa ra hắn thực sự muốn như vậy.

Đỗ Nhã Thanh cười khổ.

- Chúng ta đều sai rồi, gia hỏa Diệp Hạo này không phải đơn giản.

Từ Vũ Trúc trầm mặc một chút, lêm tiếng nói.

- Ta đoán chừng Diệp Hạo sở dĩ điệu thấp vì muốn nhất cử lấy được Tước Vị.

- Nghe nói thực lực Diệp Khung rất mạnh.

Đỗ Nhã Thanh nhẹ giọng tiếp lời.

Nếu trước đó Đỗ Nha Thanh đối với Diệp Hạo không có bao nhiêu tâm tư, nhưng khi hắn thể hiện ra thực lực kinh người, nàng đã không còn bài xích.

- Diệp Khung thế nhưng là Chuẩn Thiên Kiêu, một thân chiến lực cực kỳ cường hoành.

Từ Vũ Trúc nhẹ gật đầu.

- Cho dù ta cũng không nắm chắc bao nhiêu phần.

Từ Vũ Trúc nàng cũng là một Chuẩn Thiên Kiêu.

Bất quá Từ Vũ Trúc am hiểu Luyện Đan, bởi vậy thân phận Diệp Khung và nàng tương xứng nhau.

- Vũ Trúc nửa tháng sau là sinh nhật ta, ngươi nghĩ coi làm sao có thể mời Diệp Hạo đây?

Đỗ Nhã Thanh cắn cắn bờ môi nói khẽ.

- Ui, ngươi thấy hứng thú với hắn à?

Từ Vũ Trúc trêu ghẹo .

- Vũ Trúc.

Đỗ Nhã Thanh dậm chân.

Kỳ thật không nên trách Đỗ Nhã Thanh thực tế.

Gặp ai cũng như thế mà thôi.

Nữ nhân nào không muốn gả cho Nhân Trung Chi Long? Nam nhân nào không muốn cưới tiểu thư khuê các?

- Được, không đùa với ngươi nữa.

Từ Vũ Trúc cười nói.

- Ngươi đấy, trở về cùng nói chuyện với phụ thân ngươi, đến lúc đó chuyện hẹn Diệp Hạo sẽ thuận lý thành chương.

- Nhưng làm sao hẹn được Diệp Hạo?

Đỗ Nhã Thanh lại nghĩ đến một vấn đề.

- Cái này giao cho ta.

Từ Vũ Trúc vỗ ngực tự tin.

Diệp Hạo đi dạo xung quanh một vòng rồi trở về phủ.

Theo chuyênh phát sinh ngày hôm này, hắn ý thức được bản thân còn phải tiếp tục cảm ngộ tiễn đạo.

Chuyện này cũng không có biện pháp khác.

Diệp Hạo không cảm ngộ tiễn đạo thì thương thế của hắn sẽ không chuyển biến tốt , tu vi không thể trở về lúc đỉnh phong, tu vi của hắn bây giờ còn kẹt lại Tiên Chủ lục chuyển, dù hắn đã sớm cảm ngộ Áo Nghĩa Tiên Chủ thất chuyển, nhưng thương thế vẫn chưa khỏi hoàn toàn thì làm sao có thể tăng lên?

Nếu không còn biện pháp nào nữa thì hắn sẽ bày ra một đạo Cấm Chế sau đó yên lặng cảm ngộ.

Kỳ thật tốc độ hấp thu Tiễn Đạo Pháp Tắc đang một mực gia tăng, tựa như một cái đập lớn.

Lỗ hỏng càng lớn nước trong đập tràn ra càng nhiều.

Diệp Hạo đang ở trong giai đoạn này.

Một hôm, khi hắn đang cảm ngộ Tiễn Đạo Pháp Tắc, tiếng đập cửa vang lên.

Diệp Hạo thu công đứng lên.

Triệt hồi Cấm Chế sau đó hắn thấy Tiểu Lộ.

- Chuyện gì?

- Công Tử, Đại Tiểu Thư tìm ngươi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Mà lúc này Tiểu Lộ lại kéo Diệp Hạo lại nói.

- Công Tử, ngươi cho Tiểu Lộ phục dụng thứ gì thế?

- Thế nào?

- Tháng này ta đã tăng lên ba cảnh giới.

Đôi mắt cô nàng tràn đầy hưng phấn khó kìm lại được.

Nàng thật sự bị kimh sợ vì cho tới bây giờ nàng chưa nghe qua loại Tiên Đan nào có thể giúp bản thân tăng tu vi, càng thêm trọng yếu là việc đột phá của bản thân diễn ra vô cùng thuận lợi không gặp chút trở ngại gì, bởi vì do giọt ngọc dịch kia giúp đỡ nên bản thân có thể quán thâu từng Áo Nghĩa cảnh giới.

- Kinh hỉ còn có ở đằng sau nữa.

Diệp Hạo nháy mắt với Tiểu Lộ một cái rồi rời đi.

Tiểu Lộ nhìn bóng lưng Diệp Hạo thật lâu sau không nói gì.

Nàng mơ hồ cảm thấy vận mệnh mình có lẽ thay đổi từ khi ăn vào giọt ngọc dịch kia.

Lúc này nàng không khỏi nhớ tới Diệp Hạo đã từng nói với Cẩn Nhi.

Diệp Hạo nói 3 năm sau sẽ để nàng khiêu chiến Cẩn Nhi.

Trước đó Tiểu Lộ còn cảm thấy đây là việc bất khả thi, nhưng hiện tại nàng cảm giác bản thân có thể làm được, có thể đuổi kịp Cẩn Nhi.

Ngay lúc Diệp Hạo hướng về tiểu viện của Diệp Lan, một tiếng cười vang lên trong tai hắn.

- Thương thế của Phế Vật Đệ Đệ ta không được nặng cho lắm nhỉ?

Diệp Hạo theo âm thanh nhìn lại.

Diệp Khung?

Ngoại trừ người này thì còn ai dám lấy loại ngữ khí này để trêu chọc hắn chứ.

- Cút.

Diệp Hạo nhìn Diệp Khung lạnh lùng nói.

Một tháng nay tu dưỡng tu vi của Diệp Hạo đã tăng lên một bước đáng kể, hắn tự tin chỉ cần ba chiêu có thể vặt đầu tên Diệp Khung này.

Diệp Khung giật mình.

Chó săn của Diệp Khung cũng đồng dạng giật mình.

Bọn họ không nghĩ đến tên Diệp Hạo hôm nay ăn phải gan hùm gan báo mà lại hứng máu lên đến vậy.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Khung chỉ Diệp Hạo nói.

- Ta nói cút, ngươi điếc à?

Diệp Hạo đưa tay đẩy ngón tay Diệp Khung ra.

- Còn nữa ta ghét nhất tên nào dùng tay chỉ vào người ta.

Trong mắt Diệp Khung đầy vẻ phẫn nộ.

- Diệp Hạo, ta xem ngươi chán sống rồi, Lý Thông, hảo hảo giáo huấn Phế Vật Đệ Đệ yêu dấu của ta đi.

Diệp Khung còn khinh thường không thèm tự động thủ với Diệp Hạo.

Dù sao hắn cũng là một tên Chuẩn Thiên Kiêu.

- Thiếu Gia, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi hắn, hắc hắc

Tên gọi Lý Thông là một gia hỏa đầu trâu mặt ngựa, hắn nắm chặt nắm đấm đi về phía Diệp Hạo.

Đến khi đứng đối diện Diệp Hạo, hắn lập tức cười lạnh nói.

- Phế Vật ngươi hiện tại quỳ xuống cầu xin tha thứ thì ta sẽ nhẹ tay một chút.

- Ngươi sủa lại lần nữa ta nghe.

Diệp Hạo nhìn Lý Thông trong lóe lên một đạo hàn quang khiếp người.

- Ta nói ngươi nếu quỳ xuống cầu xin tha thứ thì ta sẽ nhẹ tay một chút, nghe rõ chưa?

Lý Thông vừa dứt lời bỗng thấy trước mặt hoa lên một cái rồi một cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân hắn, hắn không khỏi quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo nắm lấy tóc hắn lạnh lùng quát.

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận