Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1005: Từ Vũ Trúc

CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỌC SINH

Toàn trường xôn xao.

Lý Thông là ai?

Chó săn của Diệp Khung.

Nhưng không phải ai cũng có tư cách làm đâu.

Nhãn lực chỉ là thứ cơ bản nhất, ngươi còn phải có tu vi cao tuyệt.

Tu vi của Lý Thông thật không tệ.

Kim Tiên 25 Chuyển.

Tu vi này dù ở các Đại Tông Môn cũng không tệ.

Nhưng tình huống này như thế nào?

- Ngươi ——?

Diệp Khung hung dữ mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Ánh mắt này của ngươi, ta không thích.

Tiếng nói vừa dứt đại thủ của Diệp Hạo liền đánh về phía đầu Lý Thông một tiếng, bịch một tiếng đầu lâu của Lý Thông hóa thành mưa máu đầy trời, khi những mưa máu sắp văng đến Diệp Hạo thì đều bị Thần Niệm của hắn chặn lại.

Tu Sĩ còn lại thì không có được tốc độ phản ứng cao như thế.

Dù sao ai cũng không nghĩ Diệp Hạo dám giết Lý Thông.

- Diệp Hạo.

Sắc mặt Diệp Khung âm trầm nhìn đệ đệ mình.

- Ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Diệp Khung nói ra câu nói này mà trong lòng dâng lên sóng lớn, vừa rồi Diệp Hạo rõ ràng vận dụng Không Gian Chi Lực, nếu không làm sao Lý Thông còn chưa kíp phản ứng đã bị giết chết đây?

Nói cách khác Diệp Hạo đạt đến Tiên Chủ cảnh!

- Ta rất rõ ràng ta đang làm cái gì, nhưng ngươi biết mình đang làm cái gì không?

Thần sắc Diệp Hạo lạnh như băng nhìn Diệp Khung .

- Những chuyện xấu xa mà ngươi làm trong những năm qua, ngươi tưởng ta không biết à, ta không chấp nhặt với ngươi không có nghĩa ta sẽ luôn nhẫn nhịn.

- Hiện tại ngươi rốt cục không nhịn được nữa sao?

- Bởi vì không cần.

- Vậy ta cũng phải nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng?

Diệp Khung nói đến đây liền muốn xuất thủ với Diệp Hạo, nhưng ngay lúc này một tiếng nói giận dữ vang lên.

- Diệp Khung, ngươi muốn làm gì?

Diệp Khung nghe được tiếng nói này, lông mày không khỏi nhíu lại.

- Diệp Lan, chuyện này không cần ngươi quan tâm.

- Ngươi có tin ta nói chuyện này cho phụ thân không.

Diệp Lan đanh mặt lại đe dọa.

Nàng đã sớm biết Diệp Khung khi dễ Diệp Hạo, thế nhưng nàng cũng không thể coi chừng mọi lúc được?

Diệp Khung hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hắn rất rõ ràng cha mình ghét nhất cái gì?

Huynh đệ tương tàn!

Đợi đến khi Diệp Khung rời đi, Diệp Lan mới đi đến bên người Diệp Hạo nói khẽ.

- Nhị Đệ, tại sao đệ muốn ẩn tàng tu vi của mình?

- Hồng trần luyện tâm.

Diệp Hạo bình tĩnh đáp.

- Cảm ngộ nhân sinh.

Diệp Lan giật mình, chợt hỏi.

- Hiện tại cảm ngộ viên mãn rồi hả?

- Không sai biệt lắm.

Diệp Hạo nói đến đây liền đổi chỉ đề.

- Tỷ, tìm đệ có chuyện gì sao?

- Không phải tỷ muốn tìm đệ, Từ Vũ Trúc tìm đệ.

- Từ Vũ Trúc?

Diệp Hạo cau mày.

- Vẻ mặt của đệ như thế có ý gì? Tỷ nói cho đệ biết Từ Vũ Trúc là Đệ Tử Thiên Tài của Luyện Đan Các, tạo mối quan hệ tốt cùng Từ Vũ Trúc cực kì trọng yếu đối với Diệp gia chúng ta.

Diệp Lan trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái.

- Từ Vũ Trúc bất quá là Lục Phẩm Chủ Cấp Đan Sư thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

- Tỷ thật coi nàng là một nhân vật lớn rồi.

- Lục Cấp Chủ Cấp Đan Sư chẳng lẽ còn không tính là đại nhân vật?

Diệp Lan thật hết nói với đệ đệ của mình.

- Đệ có biết Đan Sư cao nhất của Diệp gia chúng ta cũng chỉ đến Bát Phẩm Chủ Cấp không, mà cảnh giới này qua 2 ~ 3 năm nữa thì Từ Vũ Trúc sẽ đến rồi, đệ tin không?

Cửu Phẩm Chủ Cấp Đan Sư rất ít.

Bởi vì tu vi Võ Đạo có thể đi đến cảnh giới này đều có tư cách trùng kích Tiên Tôn.

- Thì tính sao?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Thì tính sao?

Diệp Lan im lặng.

- Đệ có biết Bát Phẩm Chủ Cấp Đan Sư mang ý nghĩa gì không? Cho dù cha chúng ta khi đối mặt với tồn tại như vậy cũng phải cho ba phần mặt mũi đó.

- Từ Vũ Trúc tìm đệ có chuyện gì?

Diệp Hạo không muốn cùng Diệp Lan đàm luận đề tài này.

- Tỷ cũng không biết, đệ cùng tỷ đi qua sẽ biết thôi.

Diệp Lan nói đến đây lại cường điệu thêm.

- Còn nữa thái độ đối với nàng tốt một chút.

-Vâng.

Diệp Hạo qua loa mà đáp.

Diệp Hạo bây giờ thật không muốn dính líu đến Từ Vũ Trúc, hắn chỉ muốn chữa thương cho thật tốt.

Diệp Khung mang theo một đám chó săn rời đi cũng không bao lâu ánh mắt hắn không khỏi sáng lên, cách đó không xa một thiếu nữ áo trắng lẳng lặng đứng phía trước, giống như một đóa Liên Hoa nở rộ.

Cao ngạo thánh khiết, không nhiễm bụi trần.

- Từ tiểu thư.

Diệp Khung nhanh chân đi về phía Từ Vũ Trúc.

Diệp Khung thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Từ Vũ Trúc tìm đến mình sao?

Từ Vũ Trúc thân phận gì?

Diệp Khung rất rõ ràng.

Bất quá hắn cũng biết không phải ai cũng có thể theo đuổi được nàng ta.

Bởi vì bất luận tu vi hay thế lực, Từ Vũ Trúc đều không kém đối với bản thân hắn.

Từ Vũ Trúc nhìn Diệp Khung một cái, lên tiếng chào lễ phép.

- Từ tiểu thư, không biết tiểu thư tới Diệp Phủ để ——?

Diệp Khung mới vừa hỏi đến đây chú ý thấy ánh mắt của Từ Vũ Trúc sáng lên, tiếp đó nàng liền đi vòng qua hắn vọt về phía xa.

- Diệp Hạo, ta mạo muội đến đây, ngươi sẽ không trách chứ?

Từ Vũ Trúc đi đến trước mặt Diệp Hạo, cười tủm tỉm hỏi.

- Nếu ta trách, ngươi sẽ xoay người rời đi sao?

Lời của Diệp Hạo làm Từ Vũ Trúc giật mình ngay tại chỗ.

Diệp Lan hung hăng trừng mắt với hắn một cái nói.

- Nói cái gì đó?

- Không có việc gì, Diệp Hạo đang nói đùa thôi!

Từ Vũ Trúc vội lấp liếm sự thất thố mà trả lời thay Diệp Hạo.

- Nói chính sự đi, ngươi tìm ta làm cái gì?

Diệp Hạo hỏi câu này ánh mắt lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn.

Hắn không kiên nhẫn cũng bình thường.

Đang chữa thương lại bị người tùy tiện cắt ngang, làm sao có tâm tình tốt được?

- Ngày mai là sinh nhật của Nhã Thanh, Nhã Thanh muốn mời ngươi tham gia.

Từ Vũ Trúc cũng không dám ý kiến về tính tình của Diệp Hạo, ngày đó hắn cường thế chém giết Sát Thủ Huyết Sát Tông còn rõ mồn một trước mắt, Từ Vũ Trúc rất rõ ràng nàng hiện tại cũng không phải đối thủ của đối phương.

- Tiểu tử, xem ra có hi vọng rồi.

Diệp Lan kinh hỉ nói.

- Tỷ, đệ đã nói, đệ không có cảm giác đối Nhã Thanh.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Nhã Thanh đã lên tiếng, còn nói không được.

Diệp Lan im lặng câm nín.

- Chuyện ta tỷ không cần để ý.

Diệp Hạo cắt đứt lời của Diệp Lan .

- Lời của tỷ, đệ cũng không nghe?

Diệp Lan mới vừa nói đến đây chú ý thấy con ngươi Diệp Hạo lóe ra hàn ý nhàn nhạt, không biết tại sao hắn lại mơ hồ có cảm giác nếu mình nói tiếp thì sẽ có sư việc không tốt phát sinh, bởi vậy Diệp Lan quả quyết không tiếp tục đề tài này nữa.

- Diệp Hạo, ngươi cũng biết tình huống hiện giờ của Nhã Thanh?

Từ Vũ Trúc lúc này lại nói ra.

- Ngày mai là thời cơ rất tốt, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ không xuất hiện sao?

- Cái này không có quan hệ gì với ta cả.

- Ngươi nhẫn tâm thấy chết không cứu?

- Nhẫn tâm.

Lời của Diệp Hạo làm Từ Vũ Trúc không biết nên nói cái gì.

- Các ngươi đang nói cái gì?

Diệp Lan bị choáng váng cả người.

- Cái này ——không tiện nói cho Lan tỷ biết được.

Từ Vũ Trúc chần chờ một chút vẫn không nói Diệp Lan nghe sự việc đã phát sinh

Diệp Hạo rõ ràng đang giấu tài, nếu nàng nói ra, chẳng phải bán rẻ Diệp Hạo?

Những quy củ đó nàng vẫn hiểu.

- Diệp Hạo, hôm nay Sư Tôn ta cũng đang ở Luyện Đan Các, ngươi theo ta đi Luyện Đan Các một chuyến?

Từ Vũ Trúc đột nhiên nghĩ đến mục đích chủ yếu của hôm nay.

- Ta đi Luyện Đan Các làm cái gì?

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Từ Vũ Trúc hỏi.

- Để Sư Tôn ta giúp ngươi chữa thương chứ làm gì nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận