Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1006: Tham gia

Chữa thương?

Nghe được hai chữ này, Diệp Lan vội vàng nhìn về phía Diệp Hạo hỏi.

- Đệ bị thương?

- Không có.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Đúng không? Hôm đó lúc ngươi thổ huyết ta có thể cảm nhận được Nhục Thân cùng Thần Hồn của ngươi đều bị trọng thương.

Từ Vũ Trúc có chút nóng nảy.

- Dạng thương thế này nếu để thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, ngươi có biết hay không?

Nhìn bộ dáng nóng nảy của Từ Vũ Trúc, Diệp Lan lại có một chút không hiểu.

Từ Vũ Trúc sẽ không phải cũng thích Diệp Hạo chứ?

Bất quá Diệp Lan lại lo lắng nhìn về phía đệ đệ.

- Thương thế của ta, ta rất rõ ràng.

Diệp Hạo nhìn Từ Vũ Trúc nói khẽ.

- Sư Tôn ngươi không trị được.

- Sư Tôn của ta là Tôn Cấp Đan Sư đó.

Từ Vũ Trúc trầm giọng nói.

- Thương thế của ngươi đối với người dễ như trở bàn tay thôi.

- Bản thân ta cũng là một tên Luyện Đan Sư, bởi vậy không người nào rõ ràng thương thế của ta hơn chính mình được.

Diệp Hạo lắc lắc đầu nói.

- Đừng nói Sư Tôn ngươi chỉ là phổ thông Tôn Cấp Đan Sư, dù Sư Tôn ngươi là đỉnh tiêm Tôn Cấp Đan Sư cũng không có khả năng chữa cho ta.

- Ngươi là Đan Sư?

Lần này đến phiên Từ Vũ Trúc chấn kinh.

- Có vấn đề sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi lại.

- Cho ta xem Lệnh Bài của ngươi?

- Lệnh Bài?

- Chẳng lẽ ngươi không biết mỗi Đan Sư đều có Lệnh Bài?

- Không biết.

- Không biết mà còn nói mình là Đan Sư?

- Chẳng lẽ phải thông qua khảo hạch mới có thể trở thành một Đan Sư?

- Đúng vậy a, chỉ có thông qua khảo hạch mới thu được Lệnh Bài của Luyện Đan Các sau đó ngươi mới có thể tiêu thụ Tiên Đan mà ngươi luyện chế, bởi vì ngươi luyện chế mỗi khỏa Tiên Đan đều phải đánh dấu tục danh cùng tin tức của ngươi lên đó, nếu ngươi dám giả mạo Đan Sư thì sẽ bị Luyện Đan Các truy nã.

Diệp Hạo giật mình.

Đây chẳng phải kiểm tra giấy phép y học giống Hoa Hạ sao?

Không có giấy phép ý học thì không thể xem bệnh, nếu không sẽ vi phạm.

- Xem ra ta phải dành thời gian đi chứng nhận Đan Sư mới được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không bằng hiện tại đi đi.

Từ Vũ Trúc mê hoặc nói.

- Hiện tại không có thời gian.

Diệp Hạo lắc đầu cự tuyệt.

- A a, ngươi muốn chuẩn bị lễ vật cho Nhã Thanh.

Từ Vũ Trúc lại đột nhiên nghĩ đến gì đó.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo nói xong xoay người rời đi.

Diệp Lan có chút lúng túng nhìn Từ Vũ Trúc.

- Đợi chút nữa tỷ giúp muội giáo huấn tên hỗn đãn kia một trận.

Diệp Lan nói lời này lại có nghĩa khác.

Mặt mũi Từ Vũ Trúc đỏ bừng.

- Lan tỷ, muội trở về trước.

Diệp Lan tiễn Từ Vũ Trúc đến đại môn rồi nhành chóng tiến vào tiểu viện của Diệp Hạo.

Nhưng nàng không ngờ Diệp Hạo đang ở đại sảnh chờ nàng.

- Lễ vật của Nhã Thanh tỷ sẽ giúp đệ chuẩn bị, tối ngày mai sẽ đưa tới cho đệ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Diệp Lan.

- Nếu đệ đoán không nhằm thì tỷ bây giờ có tu vi Tiên Chủ hai tầng, nhỉ.

- Ừm.

Diệp Lan gật đầu.

- Có nghĩ đến việc trở thành một cường giả Tiên Tôn không?

- Đệ đừng đùa tỷ, tỷ vẫn tự hiểu lấy mình.

Diệp Lan cười khổ nói.

- Tu vi của tỷ đoán chừng đến tầng bảy sẽ chấm dứt.

Diệp Lan rất rõ ràng tư chất của bản thân.

- Luôn có hi vọng, không phải sao?

Diệp Hạo nói đến đây rồi đưa cho Diệp Lan ba khỏa Tinh Thạch.

- Đệ thấy tỷ đã đến biên giới đột phá, cầm ba khỏa Tinh Thạch này hảo hảo cảm ngộ, có lẽ có thể giúp tỷ phá vỡ bình chướng.

- Đây là ——?

Diệp Lan nhìn Tinh Thạch trong tay, sau đó biến sắc.

- Không Gian Tinh Thạch.

- Đúng, Không Gian Tinh Thạch.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Trên người đệ làm sao có Không Gian Tinh Thạch?

Diệp Lan thật sự hết hồn.

Không Gian Tinh Thạch biết bao trân quý cơ chứ.

Cho dù Diệp gia cũng không có bao nhiêu, đều xem như báo vật mà dự trữ, trong nhà chỉ có Diệp Khung dùng qua Không Gian Tinh Thạch để đột phá, về phần Diệp Lan thì không có tư cách này.

- Cái này tỷ cũng không cần quản.

Diệp Hạo không kiên nhẫn nói.

- Thừa dịp đệ ở nhà khoảng thời gian này, tăng lên tu vi của tỷ cho thật tốt.

Nói đến đây Diệp Hạo đột nhiên lại nghĩ tới gì đó rôiif đưa cho Diệp Lan ba khỏa Huyết Tinh.

- Đây là thứ gì?

Diệp Lan đánh giá một phen nhưng cũng không nhìn ra cái gì.

- Cái này có thể bổ sung khí huyết cùng Thần Hồn, sau khi thôn phệ có thể tăng tư chất.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Tương lai sẽ giúp tỷ có khả năng trùng kích bát chuyển.

- Tỷ trở về tu luyện đi, chuyện của đệ không cần tỷ lo.

- Vậy ngày mai đệ có đi dự sinh nhật của Nhã Thanh không?

- Đi.

- Tỷ đi đây.

Chiếm được đáp án khẳng định Diệp Lan liền rời đi.

Sau đó Diệp Hạo trở về phòng yên lặng tu luyện.

Một ngày thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể khiến tu vi của Diệp Hạo hơi tinh tiến một chút.

. . .

Diệp Hạo luôn rất đúng giờ

Nhưng tại tiệc sinh nhật của Đỗ Nhã Thanh, đến tám giờ Diệp Hạo mới đến trong khi đó người ta mời bảy giờ.

Mà lúc này Đỗ gia đã tới không ít thanh niên nam nữ, tất cả bọn họ đều cái ăn mặc quần áo hoa lệ, cách ăn mặc như hoa, một đám tranh kỳ đấu diễm.

Đỗ gia tại Tòng Long Thành chỉ là Tam Đẳng Gia Tộc, bởi vậy đến đây trên cơ bản đều là thế hệ tuổi trẻ của Tam Đẳng Gia Tộc.

Giống như cổ nhân có câu, trăm vạn phú ông sẽ có trăm vạn phú ông làm bằng hữu, ngàn vạn phú ông sẽ có ngàn vạn phú ông làm bằng hữu, ức vạn phú ông sẽ có ức vạn bằng hữu.

Không phải cùng một đẳng cấp thì rất khó chen chân vào.

Cửa ra vào có một thiếu nữ áo trắng trở thành điểm sáng của toàn trường.

Tại sao?

Bởi vì thiếu nữ này là Từ Vũ Trúc của Luyện Đan Các.

Từ Vũ Trúc ở Tòng Long Thành rất nổi danh, tuổi trẻ mỹ mạo, tu vi cường đại, bối cảnh hùng hậu, có thể nói là Nữ Thần trong lòng vô số thanh niên, chỉ là vị Nữ Thần này không phải ai cũng có tư cách âu yếm.

Chí ít mấy thanh niên Thế Gia đến chuyện đều bị ăn bơ.

- Từ Vũ Trúc đang đợi ai vậy?

- Không biết nữa.

- Tiệc sinh nhật của Đỗ Nhã Thanh sắp bắt đầu rồi, thân làm hảo bằng hữu của Đỗ Nhã Thanh, Từ Vũ Trúc còn không đi vào? Chẳng lẽ người nàng muốn chờ này còn trọng yếu hơn so với Đỗ Nhã Thanh sao?

- Khẳng định không đơn giản.

- Không lẽ tình lang của Từ Vũ Trúc?

- Cái này —— không thể nào đâu, chưa nghe ai đồn Từ Vũ Trúc có tình lang bao giờ?

Ngay khi thanh niên bốn phía đang đàm luận, xa xa xuất hiện một thanh niên áo trắng

Quần áo của thanh niên rất phổ thông, chưa nói tới ngăn nắp, cũng không nói hoa lệ.

Tướng mạo của hắn cũng chưa đến độ anh tuấn, chí ít so với đám thanh niên ở đây không chiếm được ưu thế nào.

Nhưng bọn họ không ngờ khi thanh niên này xuất hiện, trên mặt Từ Vũ Trúc lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp đó bước về phía thanh niên kia nghênh đón.

- Tình huống như thế nào?

- Tại sao ta thấy thanh niên kia có chút quen mắt?

- Mả mẹ nó, vị này không phải Tứ Phương Hầu Thế Tử Diệp Hạo sao?

- Tại sao Diệp Hạo đến đây thế?

- Ta nghe nói Nhã Thanh sắp được gả cho Diệp Hạo?

- Chẳng lẽ Đỗ gia không biết Diệp Hạo là một Phế Vật?

- Ngươi thấy Đỗ gia không biết à? Còn nữa nếu Diệp Hạo không phải là Phế Vật, ngươi nghĩ hắn sẽ lấy Đỗ Nhã Thanh sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận