Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1101: Không tuân theo quy tắc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

-Hoa Tiểu Thư, ngươi làm như vậy không tuân theo quy tắc nha .

Ân An Tùng nghe Hoa Kiến Tu nói xong tức khắc trầm mặt xuống.

-Cầm lấy đi .

Dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người Diệp Hạo lấy một cái Túi Càn Khôn đưa cho Hoa Kiến Tu nói.

Hoa Kiến Tu bị choáng váng.

Nàng chỉ muốn thử xem có cơ hội không thôi!

-Diệp Công Tử.

Ân An Tùng rối rít .

-Không có việc gì, dù sao ta cầm số tiền kia cũng không dùng vào việc gì , cho ai mượn cũng như nhau thôi ?

Diệp Hạo bình thản nói .

-Diệp Công Tử, ngươi có biết đưa cho Hoa Kiến Tu căn bản không lấy lại được .

Lúc này Cảnh Anh Kiệt vội vàng nói.

Hoa gia nếu có thêm một ngàn vạn viện trợ này thì Cảnh gia khẳng định bị tổn thất nghiêm trọng .

Thật ra hiện tại Cảnh gia đấu đá với Hoa gia tổn thất cũng đã vượt qua mấy tỷ.

-Ngươi nói xàm gì đó ?

Ân Huệ Văn trừng Cảnh Anh Kiệt nói.

-Diệp Công Tử, ta không có nói xàm đâu.

Cảnh Anh Kiệt dùng ngữ khí ngưng trọng nói :

-Hiện tại Hoa gia đang trên đà trượt dốc, căn bản không ngăn được sự công kích của Cảnh gia ta.

-Ngươi là ai?

Diệp Hạo ung dung hỏi.

-Ta là Thiếu Tộc Trưởng Cảnh gia Cảnh Anh Kiệt.

-Ta nói ngươi dù sao cũng là một nam nhân, ăn hiếp một tiểu cô nương, có quá đáng lắm không ?

Diệp Hạo nhìn Cảnh Anh Kiệt trong mắt lộ ra vẻ chán ghét .

Cảnh Anh Kiệt nghe Diệp Hạo nói vậy trong lòng không khỏi chửi cha mắng mẹ .

Đây là cuộc chiến của Gia Tộc ba ơi!

-Diệp Công Tử ——.

Cảnh Anh Kiệt vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang .

-Cuộc đời ta ghét nhất loại người này, Hoa tiểu thư ,một ngàn vạn Thượng Phẩm Tiên thạch này ngươi cứ cầm lấy mà dùng nếu không đủ thì cứ nói ta , ta cho ngươi mượn thêm một ngàn vạn nữa .

-Hả ?

Hoa Kiến Tu ngạc nhiên há to miệng.

-Hả cái gì hả , Diệp Công Tử cho ngươi mượn một khoản tiền lớn như vậy ngươi không biết giữ ý giữ tứ xíu nào sao ?

Ân Huệ Văn đụng Hoa Kiến Tu một cái nói.

Hoa Kiến Tu như vừa tỉnh cơn mơ, vội vàng hành lễ với Diệp Hạo :

-Diệp Công Tử, không biết ngươi bây giờ có rảnh không ? Nếu có thời gian thì cho ta tận nghĩa chủ khách tiếp đãi ngươi .

-Nghe nói Hoa Thành rất đẹp, nên ta đưa gia tỷ đến đây chơi .

-Ta sinh ra ở Hoa Thành , quen thuộc từng ngỏ ngách ở đây

Hoa Kiến Tu vội vàng nói :

-Xin mời.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

-Diệp Công Tử, ta thấy ngươi nên cẩn thận một chút ?

Cảnh Anh Kiệt trầm giọng nói.

-Ta muốn làm gì không tới lượt ngươi dạy bảo ? Còn nữa hành vi này của ngươi làm ta ghét .

Diệp Hạo lườm Cảnh Anh Kiệt một cái nói.

Cảnh Anh Kiệt thấy Diệp Hạo không biết thức thời liền nói :

-Diệp Công Tử không biết ngươi có nghe câu này hay chưa ?

-Cái gì?

-Đại Long không thể ép địa đầu xà.

-Ta có thể lý giải thành ngươi đang uy hiếp ta không?

Diệp Hạo cười lộ ra hàm răng trắng nói.

-Diệp Công Tử, nếu nói như vậy cũng không có gì sai.

Cảnh Anh Kiệt nhàn nhạt đsap .

Răng rắc!

Cảnh Anh Kiệt vừa nói xong đầu gối hắn đã bị Diệp Hạo đạp gãy, tay Diệp Hạo ấn vào sau lưng hắn. Cảnh Anh Kiệt há miệng phun ra một ngụm máu tươi liền quỳ trước mặt Diệp Hạo.

Trên tay Diệp Hạo thanh quang lóe sáng đặt lên người hắn một cái phong ấn.

-Cảnh gia các ngươi nếu không cho ta một câu trả lời khiến ta vừa lòng thì ngươi cứ quỳ ở đây đến chết đi .

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

-Ngươi dám sỉ nhục ta.

Cảnh Anh Kiệt nhìn Diệp Hạo, gầm thét.

-Cũng đã sỉ nhục rồi đó.

Diệp Hạo nói xong trở tay đánh hắn một bạt tay, Cảnh Anh Kiệt bị gãy hai cái răng cùng với máu tươi phun ra, khóe miệng hắn bị xé rách một cái khe lớn, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Diệp Hạo nhìn Cảnh Anh Kiệt nói:

-Ngươi làm gì được ta?

Ngông cuồng!

Tùy ý!

Bá đạo!

-Diệp Công Tử, ngươi đánh người ở Thương Hội của ta có chút không hợp quy tắc.

Ân An Tùng trầm mặt nói.

-Chuyện này ta khuyên ngươi không nên tham gia.

Diệp Hạo nhìn Ân An Tùng bình thản nói :

-Ngươi không tham gia được, cũng tham gia không nổi.

-Ngươi...

Ân An Tùng vừa muốn nói cái gì đã bị Ân Huệ Văn ngăn cản.

-Cha , đừng.

-Cảnh gia không đơn giản như ngươi tưởng tưọng đâu , sự việc chưa đi quá đà ta khuyên ngươi không nên tự tuyệt đường lui .

Ân An Tùng trầm ngâm nhìn Diệp Hạo một cái nói.

-Ta càng không đơn giản như ngươi tưởng tượng.

Diệp Hạo không thèm để ý đáp:

-Tiểu từ này vừa nói : cường Long không ấn địa đầu xà, nhưng mà không biết hắn đã nghe qua câu này chưa : không phải cường Long thì không qua sông .

Con ngươi Ân An Tùng co rụt lại.

Bản thân nói rõ ràng ra như vậy mà Diệp Hạo còn nói như vậy chứng tỏ bối cảnh của hắn không đơn giản .

Bởi vậy chuyện này Ân An Tùng quyết định không quản tới nữa.

Sau khi rời khỏi Hối Nguyên Thương Hội , Hoa Kiến Tu nhìn Diệp Hạo nói:

-Diệp Công Tử, ấn quyết ngươi phong ấn trên người Cảnh Anh Kiệt ta chưa từng thấy qua a .

-Trên đời này phong ấn có muôn hình vạn trạng , ngươi chưa gặp qua cũng bình thường.

Diệp Hạo cười nhạt.

-Nói như vậy Diệp Công Tử cũng là một Trận Sư.

Hoa Kiến Tu thông qua câu nói Diệp Hạo thì như hiểu được cái gì .

-Không sai.

-Không biết Diệp Công Tử Trận Sư mấy phẩm ?

-Ngươi thấy ta là Trận Sư mấy phẩm ?

Diệp Hạo cười một tiếng nói.

-Ta cảm thấy Diệp Công Tử chí ít cũng phải Tam Phẩm Tôn Cấp Trận Sư.

-Sao lại nói như vậy ?

-Bởi vì ta là một Nhị Phẩm Tôn Cấp Trận Sư, nhưng mà thủ pháp Diệp Công Tử ta lại chưa gặp qua, bởi vậy ta lớn gan suy đoán ngươi ít nhất cũng là một Tam Phẩm Tôn Cấp Trận Sư.

Hoa Kiến Tu trầm ngâm rồi nói.

Nghe vậy Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

-Chẳng lẽ ta đoán sai rồi ?

Hoa Kiến Tu nghi ngờ nói.

-Ừm.

Diệp Hạo cười nói .

Hoa Kiến Tu vốn dĩ muốn nói Diệp Hạo là Tam Phẩm Tôn Cấp Trận Sư, bởi vì trong lòng nàng Diệp Hạo cao nhất cũng chỉ đến Tam Phẩm Tôn Cấp Trận Sư, sở dĩ thêm chữ ít nhất chỉ biểu thị sự tôn trọng thôi.

Mà Hoa Kiến Tu đoán như vậy vì đối với tu vi Trận Đạo của bản thân rất tự tin.

Nàng cảm thấy Trận Đạo của Diệp Hạo không mạnh hơn nàng bao nhiêu.

Hoa Kiến Tu tự nhiên chú ý tới tỷ tỷ mà Diệp Hạo nói , Hoa Kiến Tu cùng Ân Huệ Văn đều lễ phép tính hỏi vài câu, không ngờ đối phương lại không đáp trả .

Hai người họ thấy vậy cũng không hỏi nữa.

Một nhóm bốn người đi bộ không bao lâu thì thấy phía trước đường có hai hàng người xếp hàng rồng rắn .

-Chuyện gì vậy ?

Diệp Hạo hỏi.

-Phía đông là cửa hàng của Hoa gia chúng ta đang bán Trận Phù và Trận Bàn ,đối diện là cửa hàng của Cảnh gia .

Hoa Kiến Tu nhẹ giọng nói.

-Trận Phù , Trận Bàn ?

Diệp Hạo nghe vậy mắt sáng lên.

Trình độ Trận Đạo có hạn Nhất Trọng Thiên.

Một ví dụ đơn giản như Đông Tiên Điện cũng không có khái niệm gì về Trận Phù và Trận Bàn , Diệp Hạo lúc sau mới thấy tài liệu về Trận Bàn và Trận Phù ở Tiên Đình, toàn bộ Nhất Trọng Thiên hiểu biết Trận Phù và Trận Bàn cũng không có bao nhiêu .

Mà ở Cửu Trọng Thiên đã rất thông dụng.

Có thể thấy trình độ Tu Đạo của Cửu Trọng Thiên cao như thế nào .

Bạn cần đăng nhập để bình luận