Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1105: Nhận túng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Thế nhưng đọi khi lực lượng bàng bạc bao phủ trên người Hoa Kiến Tu, từ trong cơ thể nàng không tự chủ được tuôn ra từng đạo lực lương tinh thuần.

Hai đạo lực lượng va chạm với nhau tạo ra âm thanh chói tai trong không khí.

Cảnh Quang Minh kinh ngạc nhìn Hoa Kiến Tu nói:

- Thực lực của ngươi…?

- Phá cho ta.

Hoa Kiến Tu quát lớn một tiếng, sau đó lực lượng bao phủ trên người nàng lập tức bị phá vỡ, ánh mắt Hoa Kiến Tu lẫm liệt nhìn Cảnh Quang Minh cách đó không xa đang trợn mắt há mồm, nói:

- Thân là cường giả tiền bối lại xuất thủ đối với vãn bối, ngươi hơi quá đáng rồi đó?

- Thiên kiêu!

Cảnh Quang Minh nghi ngờ nhìn Hoa KIến Tu nói:

- Không ngờ ngươi ẩn tàng sâu như vậy?

- Cái gì?

- Thiên kiêu.

- Hoa Kiến Tu là thiên kiêu.

- Những năm nay Hoa Kiến Tu chưa bao giờ lộ mình ra bao giờ cả.

- Hoa Kiến Tu này cũng quá thâm sâu đi.

Tu sĩ giữa sân nhao nhao hoảng sợ bàn luận.

Không ai nghĩ đến, Hoa Kiến Tu – Đệ nhất mỹ nữ Hoa Thành lại là một thiên kiêu.

Tin tức này thật quá dẫn bạo.

Hoa Kiến Tu thu liễm khí thế toàn thân :

- Không có thực lực thì ẩn núp vốn rất bình thường.

- Hiện tại ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh ngông cuồng hả?

Cảnh Quang Minh trầm ngâm nói.

- Có lẽ bây giờ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngăn cản ngươi một chút vẫn có thể.

Hoa Kiến Tu bình tĩnh nói.

- Còn có, cao thủ Hoa gia ta đang chạy đến, dù hiện tại ngươi có đông thủ cũng vô dụng.

- Ngăn cản ta?

Cảnh Quang Minh cười ha ha nói:

- Hoa Kiến Tu a Hoa Kiến Tu, ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi.

Cảnh Quang Minh vừa nói xong, khí thế trên người hắn đột nhiên tăng vọt lên một cảnh giới, ngay sau đó, một lực lượng nóng nảy hóa thành một đầu Kim Long quấn chặt lấy cô gái trước mặt.

Đầu Kim Long kia vây quanh Hoa Kiến Tu không ngừng xoay tròn lên cao, trong quá trình xoay tròn còn có mơ hồ dấu vết của trận pháp.

- Tiên Tôn lục Chuyển.

Sắc mặt Hoa Kiến Tu khó coi.

Vừa rồi, Cảnh Quang Minh bày ra thực lực Tiên Tôn ngủ Chuyển, Hoa Kiến Tu cảm thấy bản thân vẫn có thể ngăn cản một chút. Nhưng không ngờ đối phương lại là Tiên Tôn lục Chuyển, tình huống này sao hắn có thể ngăn cản được đây?

- Ngươi đoán ngươi có thể ngăn cản ta đến lúc cao thủ Hoa gia đến không?

Cảnh Quang Minh hài hước nhìn Diệp Hạo nói.

Thải Nhi định tiến lên một bước nhưng bị Diệp Hạo cản lại.

- Đối phó với thằng hề nhảy nhót này không cần tỷ tỷ xuất thủ.

Diệp Hạo nhìn Thải Nhi nói.

Trong mắt Thải Nhi lộ vẻ kinh ngác.

Thằng hề nhảy nhót?

Tiên Tôn lục Chuyển trong mắt Diệp Hạo chỉ là thằng hề nhảy nhót?

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt triệt để kinh trụ Thải Nhi.

Nàng thấy Diệp Hạo lẫm liệt nhìn Cảnh Quang Minh nói:

- Cảnh Quang Minh, ngươi đoán nếu ta bảo ngươi quỳ xuống thì ngươi có quỳ hay không?

- Ngươi hóa điên rồi hả?

Cảnh Quang Minh cười lạnh nói.

- Quỳ xuống.

Diệp Hạo quát to.

Cảnh Quang Minh lập tức cảm thấy một đạo kinh lôi nháy mắt phá vỡ thức hải hắn, ý chí của hắn trong khoảnh khắc bị phá vỡ thành mảnh nhỏ, hai đầu gối Cảnh Quang Minh mềm nhũn quỵ xuống trước mặt Diệp Hạo, một sợi máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.

Toàn trường xôn xao!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Cảnh Quang Minh lại không chịu được một tiếng quát của Diệp Hạo?

- Cao thủ Tiên Tôn lục Chuyển nha, chẳng lẽ thanh niên này là cự đầu bên trong thiên kiêu?

- Cự đầu thì không có khả năng, nhưng thực lực của vị này trong thiên kiêu chắc hắn thuộc về người nổi bật.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Đám trưởng lão Cảnh gia vốn dĩ đang âm thầm nhìn cười nhao, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì không thể ngồi yên nữa, nguyên một đám xuất hiện bốn phía Cảnh Quang Minh, sắc mặt đề phòng nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhàn nhạt lườm bọn họ một cái nói:

- Muốn dẫn gia chủ Cảnh gia các ngươi đi cũng có thể, chỉ cần đưa tiền chuộc đây.

- Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

Cảnh Quang Thái trầm giọng nói.

- Ta rất rõ ràng ta đang làm gì.

Diệp Hạo nói:

- Đừng nói đến Cảnh gia các ngươi mạnh bao nhiêu, cũng đừng nói đến người đứng sau lưng các ngươi là ai, nói tóm lại một câu, nếu không đưa ra đồ vật làm ta hài lòng thì Gia Chủ của các ngươi cứ quỳ ở đây đi.

- Ngươi khinh người quá đáng.

Một trưởng lão Cảnh gia gầm thét lao về phía Diệp Hạo.

Thần sắc Diệp Hạo không đổi, hắn chỉ nhàn nhạt lườm trưởng lão kia một cái.

Ánh mắt lạnh thấy xương hóa thành sát phạt chi lực đánh lên người trưởng lão kia.

Trưởng lão kia phun ra một ngụm máu tươi rồi bất lực rơi ra sau.

Không biết còn sống hay đã chết.

Lần này, các trưởng lão còn lại của Cảnh gia đều bị dọa sợ.

Ai còn dám xuất thủ?

Một ánh mắt của người ta đã có thể làm trọng thương một trưởng lão Tiên Tôn tam Chuyển, tu vi bọn họ không khác với vị trưởng lão này bao nhiêu, đi lên kết quả cũng không khác nhau.

- Ngươi muốn thế nào?

Cảnh Quang Minh qua vài phút ngắn ngủi cuối cùng cũng khôi phục thân trí, hắn nhìn thấy một màn vừa rồi trầm giọng thét lớn.

- Ta đã nói rồi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Ngươi cảm thấy bao nhiêu tiên thạch mới có thể mua được mạng của gia chủ Cảnh gia?

- Ngươi đang đùa với lửa?

Cảnh Quang Minh nắm chặt nắm đấm.

- Ngươi nói nhảm nhiều quá.

Diệp Hạo hơi nổi giận.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Cuối cùng, Cảnh Quang Minh vẫn quyết định thỏa hiệp, đương nhiên đây chỉ là thỏa hiệp tạm thời.

- Ta nghe nói con ngươi Cảnh Anh Kiệt có bốn mươi vạn trung phẩm tiên thạch tiết kiệm trong Thương Hội Hối Nguyên.

Diệp Hạo nói:

- Vậy thì bốn mươi vạn đi.

- Đây là số tiền cuối cùng của Cảnh gia chúng ta.

- Vậy ngươi có muốn mặt mũi của Cảnh gia không?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Chọc giận ta, ngươi có tin ta xóa sổ Cảnh gia ra khỏi Hoa Thành?

- Ngươi.

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hạo, Cảnh Quang Minh đành phải cắn răng căm hận nói:

- Ta có thể đưa cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải giải trừ cấm chế trên người con ta.

- Có thể.

Diệp Hạo nói đến đây lập tức thu hồi thần niệm trên người Cảnh Quang Minh.

Cảnh Quang Minh đứng dậy, hắn không nói lời nào mà đi về phía Thương Hội Hối Nguyên.

- Cẩn thận có âm mưu.

Hoa Kiến Tu lo lắng nói.

- Không sao.

Diệp Hạo không thèm để ý đáp.

Cũng may không bao lâu sau, cường giả Tiên Tôn của Hoa gia đã xuất hiện, Hoa Kiến Tu kể lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra cho Hoa Chí Nho nghe, lúc này, Hoa Chí Nho lập tức mệnh lệnh một vị trưởng lão trở về thông tri Lão Tổ đến đây.

Hoa Chí Nho cũng hiểu tình huống trước mắt.

Lần này có thể nhổ tận gốc Cảnh gia.

Sau khi đến Thương Hội Đoái Nguyên, Ân An Tùng giống như không có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng tràn đầy chấn kinh nhìn Diệp Hạo.

Sự tình vừa phát sinh, Ân An Tùng đều nhìn xem trong mắt.

Hắn không phải chấn kinh Cảnh Quang Minh nhận túng, mà chấn kinh về sự cường đại của Diệp Hạo.

Diệp Hạo đi tới bên người Cảnh Anh Kiệt vung tay lên triệt hồi cấm chế trên người hắn.

Cảnh Anh Kiệt đúng dậy nhìn Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Còn nhỏ lúc trước ta đã nói gì với ngươi không?

- Nói cái gì?

- Ta đã nói sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận