Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1113: Lão Tổ Nhân Tộc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Nhìn thấy một màn này, gương mặt xinh đẹp của Địch Tân Nguyệt đẹp đầy vẻ chấn kinh!

- Sao ngươi làm được?

Địch Tân Nguyệt chấn kinh vì nàng cảm thấy không thể chống lại ba động trên người mấy thanh niên Ma tộc kia.

Nàng có thể khẳng định bọn chúng đều là cường giả Tiên Chủ.

- Muốn làm là được thôi.

Tâm Ma vung tay lên thu hồi túi Càn Khôn trên người mấy thanh niên Ma tộc, hắn không thèm nhìn mà mấy chúng cho Địch Tân Nguyệt.

- Cho ngươi.

Địch Tân Nguyệt kinh ngạc không thôi.

- Cho ta?

- Đúng.

Tâm Ma nói xong rồi nhấc chân đi tiếp.

Những năm nay, Tâm Ma ngang dọc Ma vực lấy được không biết bao nhiêu tài nguyên, trước đó, hắn đưa đại bộ phận tài nguyên sơ giai cùng trung giai cho bản tôn, mà trên người hắn lại có rất nhiều tài nguyên cao giai.

Bởi vậy đồ vật ba thanh niên Ma tộc Tiên Chủ cất giữ, hắn không để trong mắt.

Địch Tân Nguyệt hào hứng kiểm tra túi Càn Khôn ba thanh niên Ma tộc.

Điều này đối với nàng giống như tầm bảo.

Nhìn bộ dáng Địch Tân Nguyệt kêu la om sòm lúc xuất ra từng kiện bảo bối, Tâm Ma lập tức hối hận vì đưa ba túi Càn Khôn cho nàng.

Càng tiến sâu vào Vạn Ma Quật, tu sĩ Ma tộc ngày càng nhiều, gia hỏa nào xuất thủ với Tâm Ma đều bị hắn giết chết, nhưng tuyệt đại bộ phận Ma tộc lại không xuất thủ.

Người độc thân xông đến đây, có mấy ai là hạng dễ nhằn?

Không hề nghi ngờ, bọn họ khẳng định Tâm Ma có tu vi sâu không lường được.

Chỉ có gia hỏa lỗ mãng mới xuất thủ lung tung!

- Vạn Ma Quật chân chính ở phía trước, trước đó chỉ là biên giới thôi.

Tại một giao lộ nhỏ gập ghềnh, một trung niên mặc hắc sắc chiến giáp ngưng trọng nhìn mười thanh niên nam nữ cách đó không xa.

- Vạn Ma Quật khủng bố như vậy sao?

Một thiếu nữ tò mò hỏi.

- Vạn Ma Quật được xưng là gia viên Ma tộc hoặc lăng viên Ma tộc.

Trung niên chỉ con đường nhỏ nói

- Các ngươi có biết Vạn Ma Quật đã tống táng bao nhiêu Ma tộc không?

- Khó đoán.

Nói đến đây, trung niên dừng một chút rồi nói tiếp

- Trước kia, chúng ta chỉ cần bảo vệ tâm thần không để Tâm Ma xâm lấn là được, nhưng hiện tại, chúng ta còn phải phòng bị tộc nhân tẩu hỏa nhập ma, hoặc Ma Vật cùng Ma Thú trốn trong bóng tối tùy thời công kích.

- Nếu không phải bộ tộc chúng ta ngày càng suy sụp, ta cũng không muốn mang các ngươi tới nơi này.

Trung niên cười khổ

- Cuối cùng cũng không biết có bao nhiêu người sống sót trở về.

Nghe trung niên nói, sắc mặt tu sĩ toàn trường đều trở nên ngưng trọng.

Lúc những người này chuẩn bị lên đường tiến về Vạn Ma Quật, nơi xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, không lâu sau, một đôi thanh niên nam nữ xuất hiện trước mặt bọn họ.

- Nhân tộc.

- Nhân tộc đến Vạn Ma Quật làm gì?

- Chẳng lẽ bọn họ không biết Vạn Ma Quật là Cấm Địa Nhân tộc sao?

Nghe tướng sĩ Ma tộc thảo luận, sắc mặt Địch Tân Nguyệt đại biến, bởi vì nàng cảm nhận được nguy cơ tử vong đến từ trên người trung niên.

Địch Tân Nguyệt không khỏi bắt lấy cánh tay Tâm Ma.

Sắc mặt Tâm Ma không có mảy may biến hóa.

- Các ngươi đến nơi này làm gì?

Trung niên Đoan Mộc Sướng nghiêm mặt hỏi.

- Đi dạo thôi.

Tâm Ma nhàn nhạt đáp.

Tâm Ma không phải hạng giết người vô tội lung tung, nếu người ta không chủ động xuất thủ, bản thân cần gì phải giết bọn họ?

- Nơi này không phải địa phương Nhân tộc các ngươi nên đến.

Đoan Mộc Sướng suy nghĩ một hồi vẫn nói.

- Không cần ngươi phí tâm.

Tâm Ma thản nhiên đáp.

- Thúc phụ, chúng ta cần gì phải khách khí với bọn hắn như vậy?

Thanh niên khoác cả người hắc sắc khải giáp nghi ngờ nói.

- Đúng vậy, thúc phụ, không phải Nhân tộc cùng Ma tộc chúng ta vốn là địch nhân sao?

- Đúng rồi, thúc phụ, có cần ta giết hai người bọn hắn không?

Nhìn từng tên tộc nhân nói muốn giết hai người Tâm Ma, Đoan Mộc Sướng lạnh lùng lên tiếng

- Nhân tộc cùng Ma tộc thật sự là địch nhân trời sinh vì hoàn cảnh bắt buộc. Điều này không mang ý nghĩa chúng ta gặp Nhân tộc thì phải xuất thủ, các ngươi có biết lão tổ Vô Danh của Đoan Mộc gia chúng ta không?

- Lão tổ Vô Danh?

- Ba năm trước, lão tổ Vô Danh đã chết trận?

- Lão tổ Vô Danh đã che chở Đoan Mộc gia chúng ta ngàn năm.

- Nếu không có lão tổ Vô Danh, Đoan Mộc gia chúng ta không chừng đã sớm gạch tên khỏi thế gian này.

Những thanh niên nam nữ này sao không biết truyền kỳ về lão tổ Vô Danh Đoan Mộc gia?

Đoan Mộc Sướng khẽ thở dài

- Lão tổ gọi là Vô Danh, bởi vì lão tổ không tiện tiết lộ danh tự.

Trung niên dừng một hồi nói tiếp

- Tục danh của ngài gọi Diệp Phương.

- Nhân tộc.

Nghe được tên này, thanh niên nam nữ giữa sân tựa hồ ý thức được cái gì.

- Đúng vậy, Nhân tộc.

Đoan Mộc Sướng gật đầu nhẹ

- Các ngươi chắc chắn không biết người thủ hộ Đoan Mộc gia chúng ta ngàn năm là một Nhân tộc? Nghe nói năm đó, Đoan Mộc gia chúng ta có một nữ tử liều mạng cứu lão tổ Diệp Phương, trước khi lâm chung, nữ tử hi vọng lão tổ có thể trông nom Đoan Mộc gia. Đoan Mộc lão tổ đã từ bỏ thân phận Nhân tộc để thủ hộ Đoan Mộc gia chúng ta ngàn năm, dù một trận chiến ba năm trước khiến lão tổ trọng thương lâm vào hôn mê, nhưng miệng hắn vẫn tưởng niệm không quên Đoan Mộc gia chúng ta.

- Lão tổ Vô Danh chưa vẫn lạc?

Một thiếu nữ tinh lệ nói khẽ.

- Không có, lần này ta mang các ngươi tới Vạn Ma Quật. Thứ nhất để các ngươi lịch luyện tăng lên một hai tu vi; thứ hai, ta hy vọng tìm được Ngọc Dịch trong truyền thuyết.

Đoan Mộc Sướng trầm giọng nói.

- Chúng ta nhất định sẽ tìm được Ngọc Dịch.

- Đúng.

- Người hiền hậu như lão tổ Vô Danh tự nhiên có trời cao chiếu cố.

Nghe được như thế, Địch Tân Nguyệt không khỏi nói

- Vừa vặn, chúng ta cũng tới tìm Ngọc Dịch, nếu các ngươi không chê, chúng ta có thể kết bạn đi chung.

- Chỉ bằng ngươi? Tu vi Kim Tiên?

Thiếu nữ tinh lệ khinh miệt nhìn Địch Tân Nguyệt nói.

- Khải Phượng, lúc ngươi ở độ tuổi nàng cũng không có tu vi này đâu.

Đoan Mộc Sướng có hỏa nhãn kim tinh nên nhìn một cái đã xem thấu cốt linh Địch Tân Nguyệt, Đoan Mộc Sướng mở miệng nói

- Chúng ta đi thôi, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

- Vướng víu.

- Ta không hiểu vì sao thúc phụ muốn mang theo bọn họ?

- Không phải ai cũng tốt như lão tổ Vô Danh.

- Ta chỉ sợ hai vị này rắp tâm hại người.

Nghe tiểu bối Đoan Mộc gia thảo luận, Đoan Mộc Sướng không khỏi phẫn nộ quát

- Nếu ai còn ồn ào thì lăn ra ngoài!

- Hiện tại đã tới địa giới Vạn Ma Quật, từng người các ngươi chuẩn bị tốt tinh thần cho ta.

Đoan Mộc Sướng quét mắt toàn trường nói.

Nghe được như thế, không ai dám coi nơi này như trò đùa.

Toàn bộ tu sĩ giữa sân bao gồm cả Đoan Mộc Sướng đều ngưng thần đề phòng, chỉ có Tâm Ma cà lơ phất phơ, tựa hồ không ý thức được nguy hiểm. Đoan Mộc Sướng nhìn thấy hành vi hắn thì nhắc nhở, nhưng Tâm Ma lại không thèm quan tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận