Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1115: Quét dọn Chiến Trường

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Địch Tân Nguyệt đã sớm biết Tâm Ma rất mạnh.

Thế nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không ngờ Tâm Ma sẽ mạnh đến cấp độ này?

Nhìn đạo kim sắc thân ảnh được ngưng tụ từ Tinh Thần Lực đang đứng giữa không trung kia, trong mắt Địch Tân Nguyệt dần lộ vẻ si mê.

- Tiểu tử, tiếp tục tranh đấu đối với ngươi cũng không có chỗ tốt.

Ma Thụ đánh lâu không xong, lạnh lùng lên tiếng.

- Vạn Ma Quật còn có rất nhiều Ma Vật khác.

- Hai ta chiến đấu nửa khắc đồng hồ đều không có một Ma Vật nào đến, xem ra ngươi là bá chủ của khu vực này.

Ma Thụ không nghĩ tới Tâm Ma lại nói như thế.

- Như vậy ta lưu ngươi làm gì?

Tiếng nói vừa dứt, Ma Thụ kinh hoảng phát hiện Tinh Thần Lực của Tâm nháy mắt tăng gấp 2 lần, lấy một tư thái nghiền ép tuyệt đối đánh Tinh Thần Lực của hắn trở vào lại Thức Hải.

Như bẻ cành khô!

Sau mười lượt hô hấp, Tinh Thần Lực của Tâm Ma đã phá hủy hoàn toàn Thức Hải của Ma Thụ.

Thân hình Tâm Ma lóe lên, sau một khắc xuất hiện bên người Địch Tân Nguyệt.

- Cho ngươi.

Địch Tân Nguyệt nhìn một khỏa Ma Hạch màu lục phát ra ba động cường đại trong tay, kinh ngạc hỏi.

- Cho ta?

- Cho ngươi.

Tâm Ma nhàn nhạt nói.

- Ma Hạch Tiên Tôn cấp đó nha.

- Ta biết chứ.

- Vậy ngươi còn cho ta?

- Thì sao?

Tâm Ma trả lời làm Địch Tân Nguyệt không biết nên nói như thế nào?

Lúc này Đoan Mộc Sướng đi tới, ánh mắt ngưng trọng nhìn Tâm Ma nói.

- Đa tạ.

Tâm Ma đang muốn nói cái gì thì lại mơ hồ nghe được tiếng vỗ cánh, sau một khắc, trong phạm vi mà Thức Hải Tâm Ma bao phủ xuất hiện từng con Kim Ma Phong.

Đây là một loại Ma Vật kinh khủng.

Chỗ kinh khủng của chúng không phải chiến lực, mà ở số lượng.

Phô thiên cái địa, vô cùng vô tận.

Không đến một cái hô hấp sau, Đoan Mộc Sướng đã cảm nhận được.

Sắc mặt hắn trắng bệch lên.

- Kim Ma Phong.

- Cái gì?

- Kim Ma Phong?

- Chúng ta làm sao sẽ gặp được loại ma vật này đây?

- Xong.

- Theo tin đồn cho dù Tiên Tôn cường gủa gặp được Kim Ma Phong cũng có thể vẫn lạc.

Tâm Ma nhìn thoáng qua bên người Địch Tân Nguyệt nói.

- Sợ không?

- Không sợ.

- Tại sao?

- Bởi vì có ngươi ở đây.

Địch Tân Nguyệt nghiêm túc nói.

- Nếu ngươi đã nói như vậy, vô luận như thế nào ta cũng phải che chở cho ngươi an toàn rồi.

Trên gương mặt băng lãnh của Tâm Ma lộ ra ý cười.

- Ngươi cười lên rất soái a.

Địch Tân Nguyệt giật mình.

Tiếu dung trên mặt Tâm Ma lập tức thu liễm lại.

Địch Tân Nguyệt trừng mắt với Tâm Ma một cái nói.

- Không có tí tình cảm nào.

- Vị Công Tử này, ta có thể cầu ngươi một việc không?

Lúc này Đoan Mộc Sướng đi tới trước mặt Tâm Ma khổ sở nói.

- Chuyện gì?

- Ngươi có thể che chở Khải Phượng cùng Lập Tiếu không?

- Còn ngươi thì sao?

Tâm Ma hỏi lại.

- Lấy tu vi ngươi khẳng định ngăn không được đám Kim Ma Phong này, càng không cần phải nói bên cạnh còn không ít vướng víu.

- Ta và tộc nhân sẽ liều chết tranh thủ thời gian cho các ngươi đào vong.

Đoan Mộc Sướng trầm giọng nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Có ý tứ gì?

- Sự tình còn không đến tuyệt cảnh.

Tâm Ma nhàn nhạt nói.

- Có ta ở đây, các ngươi ai cũng không chết được.

Ngay khi Tâm Ma vừa nói xong, đám Kim Ma Phong kia tựa hồ đánh hơi được năng lượng ba động, phô thiên cái địa Kim Ma Phong bay về phía đám người Tâm Ma

Mắt thấy đàn Kim Ma Phong đánh tới, một đạo Tinh Thần Lực cực kỳ bá đạo tràn ngập ra bốn phía bao phủ đám người Đoan Mộc gia vào trong.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Tinh Thần Lực giống như cối xay thịt.

Chỉ cần Kim Ma Phong đụng phải bình chướng do Tinh Thần Lực của Tâm Ma xây thành, lập tức bỏ mạng.

Sau mười cái hô hấp, trên mặt đất đã đầy thi thể Kim Ma Phong, lúc này đã có mấy ngàn Kim Ma Phong vẫn lạc.

Nhìn từng con Kim Ma Phong chết rơi xuống đất, trong mắt Đoan Mộc Khải Phượng đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

Đám Kim Ma Phong này phần lớn đều có tu vi Kim Tiên cảnh, bởi vậy khi bọn chúng tấn công đều vận dụng Thần Niệm. Thần Niệm của một hai con Kim Ma Phong có lẽ không mạnh, thế nhưng hơn ngàn Thần Niệm cùng cộng lại, sẽ trở thành một con số khủng bố.

Thế nhưng mặc kệ đám Kim Ma Phong này công kích như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Nhìn thấy thực lực của Tâm Ma, thế hệ trẻ của Đoan Mộc gia đều hoảng sợ không biết nên nói cái gì.

- Thúc phụ, thực lực vị này đến cùng mạnh bao nhiêu?

Đoan Mộc Khải Phượng truyền âm hỏi.

- Trước đó ta hoài nghi thực lực vị này ở Tiên Tôn Trung Giai, hiện tại xem ra chí ít cũng phải Tiên Tôn Cao Giai a.

Đoan Mộc Sướng trầm giọng đáp.

- Thế nhưng trước đó người không phải nói hắn chỉ có tu vi Tiên Chủ cảnh sao?

Đoan Mộc Lập Tiếu nhẹ giọng dò hỏi.

- Hiện tại ta mới ý thức được ta chưa hề xem thấu được cảnh giới của hắn, thứ ta nhìn thấy bất quá do hắn cố ý bày ra mà thôi.

Đoan Mộc Sướng cười khổ đáp.

Đoan Mộc Lập Tiếu cùng Đoan Mộc Khải Phượng liếc nhau.

Đoan Mộc Sướng không thể nhìn ra.

- Thúc phụ, người nói xem có thể tuyển được vị này vào Đoan Mộc gia chúng ta không?

Đoan Mộc Lập Tiếu trầm ngâm một chút hỏi.

- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?

Đoan Mộc Sướng lườm Đoan Mộc Lập Tiếu một cái.

- Đoan Mộc gia chúng ta hiện tại không có gì có thể hấp dẫn hắn cả.

- Có thể gả Khải Phượng cho hắn a.

Đoan Mộc Lập Tiếu chỉ muội muội của mình nói.

- Ca ca, huynh nói cái gì đó?

Đoan Mộc Khải Phượng đỏ cả mang tai, vội vàng nói.

- Muội muội, huynh nói cho muội biết, bỏ qua cơ hội này thì không có lần thứ hai đâu.

Đoan Mộc Lập Tiếu cười nói.

- Nhân Kiệt kinh diễm như vậy, chẳng lẽ muội không động tâm?

- Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.

Đoan Mộc Sướng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

- Khải Phượng, nếu con thật có tâm tư này, hiện tại không ngại thăm dò một phen. Nếu đối phương không muốn thì phải quyết đoán từ bỏ.

Khi đám người Đoan Mộc Sướng đàm luận, đám Kim Ma Phong kia cũng đã chết đi hơn phân nửa.

Không thể không nói Kim Ma Phong rất điên cuồng.

Hao tổn nhiều như vậy, còn tiếp tục tấn công a?

Đến khi mấy chục vạn Kim Ma Phong đều chết sạch, Tâm Ma mới triệt hồi bình chướng Tinh Thần Lực.

- Các ngươi đi quét dọn Chiến Trường đi.

Tâm Ma nói.

Đoan Mộc Sướng nhìn tộc nhân một cái, nói.

- Tất cả mọi người tay chân lanh lẹ một chút, nhanh một chút giúp vị Công Tử này quét dọn Chiến Trường.

- Ta không hứng thú với Ma Hạch của Kim Ma Phong.

Tâm Ma lên tiếng tiếp.

- Các ngươi người nào lấy được thì là của người đó.

- Cái này sao có thể?

Đoan Mộc Sướng vội nói.

- Những vật này không có giá trị, nếu không mà nói ta sẽ không nhường cho các ngươi đâu.

Tâm Ma vẫn ra bộ dáng phong khinh vân đạm lên tiếng.

Khuôn mặt tất cả mọi người ở đây hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Bọn họ cảm thấy đây là một thiên đại tài phú.

Nhưng trong mắt người ta lại không đáng một xu a.

Tu Sĩ của Đoan Mộc gia quét dọn Chiến Trường, Địch Tân Nguyệt cũng không có nhàn rỗi, nàng cũng đi quét dọn.

Mà bên Đoan Mộc gia không có người nào đám tranh doạt cùng nàng, bọn họ nghĩ nàng là người của Tâm Ma

Còn nữa, nơi này rất nhiều chiến lợi phẩm, một mình Địch Tân Nguyệt thì có thể lấy bao nhiêu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận