Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1126: Chinh Phạt Thiên Đô Thành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Ngọc Khoa chật vật rời đi.

Từ trên xuống dưới Đoan Mộc gia đều có cảm giác rùng mình khi nhìn Tâm Ma.

Tâm Ma nói gì?

Hắn nói muốn Ngọc Hành trở thành tọa kỵ hắn.

Cái này cũng quá điên đi.

Chỉ có Đoan Mộc Sướng cùng Đoan Mộc Vân cảm thấy chuyện này bình thường.

Bởi vì Tâm Ma là yêu nghiệt.

Nhưng tướng sĩ Đoan Mộc gia không biết.

Hơn nửa tháng sau, Đoan Mộc gia kinh ngạc phát hiện Ngọc Sư Nhất tộc lại không có động tác cái gì.

Điều này không có khả năng.

Ngọc Sư Nhất tộc nổi danh có thù tất báo.

Mắt thấy kỳ hạn một tháng sắp đến, một lão giả giáng lâm Đoan Mộc gia.

Vị lão giả này giáng lâm, toàn bộ Đoan Mộc gia đều trở nên khẩn trương.

Bởi vì lão giả này là lão tổ Ngọc Sư Nhất tộc.

Tu vi đạt đến Tiên Tôn bát chuyển.

Cho dù lão tổ chiến thần Diệp Phương cũng phải khó khăn lắm mới đè ép đối phương được.

- Đoan Mộc Vân, cút ra đây cho lão tử.

Lão giả lạnh lùng lên tiếng.

Lấy thân phận lão giả này, Đoan Mộc Vân xác thực được tính là tiểu bối.

Nhưng Đoan Mộc Vân là gia chủ Đoan Mộc gia.

Lão gia hỏa gào to như vậy rõ ràng không cho Đoan Mộc gia mặt mũi.

- Lão tạp mao, ngươi la lối òm sòm gì vậy?

Ngọc Toái không ngờ mình vừa dứt lời, một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng, Ngọc Toái quay người thì thấy một lão giả không có khả năng xuất hiện trước mặt mình.

- Diệp Phương, ngươi còn sống?

Ngọc Toái hoảng sợ.

Năm đó, Diệp Phương rõ ràng bị Ngọc Hành đả thương!

Càng thêm trọng yếu là Ngọc Hành đã lưu lại một đạo Kiếm Ý ở thể nội hắn nữa.

Kiếm Ý sẽ không ngừng giảo sát cướp đoạt sinh cơ hắn.

Theo lý thuyết, Diệp Phương đã sớm chết đi.

Nhưng hiện tại, khí tức Diệp Phương lại trở nên nội liễm, cho hắn một loại cảm giác cực kỳ cường đại.

- Trên đời này không gì không thể.

Đúng lúc này, thân ảnh Đoan Mộc Vân quỷ dị xuất hiện bên cạnh hắn.

- Đoan Mộc Vân.

Trong lòng Ngọc Toái có dự cảm không tốt.

Ngọc Toái không biết tại sao lại cảm thấy khí tức nguy hiểm trên người Đoan Mộc Vân?

Làm sao có thể?

Không phải Đoan Mộc Vân chỉ có tu vi Tiên Tôn tứ chuyển sao?

Dù có chỗ tăng lên cũng không nên cho mình cảm giác nguy hiểm chứ?

- Ngọc Toái, nếu ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ thả ngươi rời đi.

Diệp Phương nhàn nhạt nhìn Ngọc Toái nói

- Nếu không, ta sẽ mang theo đầu ngươi tiến về Ngọc Sư Nhất tộc.

- Diệp Phương, ngươi biết mình đang nói gì sao?

Ngọc Toái nổi giận.

Đối phương rõ ràng xem thường bản thân hắn.

- Tiếp chiêu.

Diệp Phương không nói thừa nữa mà trực tiếp xuất thủ.

Một kiếm!

Chỉ một kiếm!

Một kiếm vô cùng đơn giản.

Như thanh phong quất vào mặt, như dương liễu quyến luyến, như tiểu hà chảy mạnh.

Cảm giác như không có uy lực gì.

Nhưng khi nhìn thấy một kiếm này, Ngọc Toái lại hơi co rụt con ngươi lại.

Ngọc Toái cũng là cao thủ dùng kiếm.

Hắn rất rõ ràng Diệp Phương chém ra một kiếm này đại biểu điều gì.

Đại đạo chí giản.

Kiếm Đạo cũng như thế.

Ngọc Toái vội chém ra một kiếm đồng, thời triệu hoán Chiến Giáp lên người, nhưng đối mặt một kiếm của Diệp Phương, bản thân ngăn cản tựa hồ như một trò cười.

Như bẻ gẫy cành khô!

Kiếm Ý đáng sợ xuyên thủng trái tim, Kiếm Ý còn sót lại càng phá hỏng sinh cơ hắn.

Ngọc Toái nhìn ngực ngơ ngác nói

- Ngươi... sao ngươi có thể lợi hại như vậy?

Không có lý do!

Không có đạo lý!

Không có khả năng!

Cho dù Ngọc Hành cũng không có khả năng chém ra một kiếm này.

Bản Nguyên Kiếm Quyết?

Đúng!

Diệp Phương chém ra một kiếm này thật sự có dấu vết của Bản Nguyên Kiếm Quyết, nhưng một kiếm này càng cường đại hơn Bản Nguyên Kiếm Quyết nhiều.

Một kiếm này do Tâm Ma kết hợp hai đại Bản Nguyên Kiếm Quyết cùng không ít tâm đắc Kiếm Đạo của các vị Tiên Vương dung hợp thành.

Về phần vì sao Tâm Ma muốn sáng tạo một kiếm này?

Bởi vì hắn muốn so kiếm cùng Thiên Đạo Chi Kiếm của bản tôn một lần để xem người nào mạnh hơn.

- Ta cảm thấy ngươi không nên biết chuyện này.

Nhìn đối thủ cũ vẫn lạc, trong lòng Diệp Phương tràn đầy ý cười nói.

Cho tới nay, Diệp Phương đều hoài nghi việc Đoan Mộc Sướng nói Tâm Ma có thể chống lại Ma Vương.

Bởi vì cự đầu cảnh giới Tiên Chủ không có khả năng đạt đến trình độ này.

Nhưng sau khi Tâm Ma vận dụng Đại Tinh Thần Chi Lực thể hồ quán đỉnh cho hắn, Diệp Phương mới triệt để tin tưởng lời Đoan Mộc Sướng.

Thể Hồ Quán Đỉnh!

Chỉ có vận dụng Đại Tinh Thần Chi Lực mới có thể chưởng khống thần thông Thể Hồ Quán Đỉnh truyền thụ pháp thuật cho người khác, đáng tiếc, Diệp Phương chỉ lấy được năm thành tinh túy của một kiếm này, muốn thu hoạch được mười thành tinh túy, bản thân phải tự lĩnh ngộ.

Tuy năm thành đã khiến Diệp Phương không thể tin nỗi.

Quá mức cường đại.

- Tộc trưởng.

Diệp Phương nhìn về phía Đoan Mộc Vân nói.

Đoan Mộc Vân gật đầu nhẹ, sau đó chém một kiếm cắt đầu Ngọc Toái xuống.

Hắn cầm theo cái đầu đẫm máu, trầm giọng nói

- Hôm nay, ta lấy đầu Ngọc Toái tế cờ, ai nguyện ý theo ta chiến một trận san bằng Thiên Đô Thành.

- Ta.

- Ta.

- Ta.

Nguyên một đám tướng sĩ Đoan Mộc gia cùng hưởng ứng.

Nhìn bộ dáng quân tình tướng sĩ Đoan Mộc gia xúc động cùng phẫn nộ, Đoan Mộc Vân chỉ mũi kiếm lên trời nói

- Lên hạm, xuất phát.

Đoan Mộc Vân vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên xuất hiện sáu chiếc Chiến Hạm.

Đoan Mộc gia không có Tôn cấp Chiến Hạm, nhưng vẫn có Chủ cấp Chiến Hạm.

Sau khi từng tướng sĩ Đoan Mộc gia leo lên, Chiến Hạm mới phá không xuất phát đến Thiên Đô Thành.

Đoan Mộc gia tự nhiên không có khả năng không lưu người tọa trấn, bởi vậy trọng trách này giao cho Đoan Mộc Sướng.

Đối với Đoan Mộc Sướng, Đoan Mộc Vân không có gì không yên lòng.

Thứ nhất, Đoan Mộc Sướng không phải đối thủ bản thân, dù cảnh giới hai bên tương đương; thứ hai, chỉ cần bản thân không làm việc thất đức, Diệp Phương chắc chắn sẽ ủng hộ.

Diệp Phương vừa chém một kiếm kia đã chứng minh thực lực hắn.

Cho dù hắn cùng Đoan Mộc Sướng liên thủ cũng không phải đối thủ của Diệp Phương.

Còn nữa, trừ phi Đoan Mộc Vân não tàn mới dám đối phó Diệp Phương.

Bởi vì Diệp Phương là chiến thần của Đoan Mộc gia.

Còn nữa, thời điểm bình thường, Diệp Phương mặc kệ gia tộc vận chuyển.

Thiên Đô Thành!

Một tòa thành kinh tế quan trọng ở Quảng Nguyên Ma Vực.

Đã từng thuộc về Đoan Mộc gia.

Nhưng 30 năm trước sau khi Diệp Phương chiến bại, toà thành này đã thuộc về Ngọc Sư nhất tộc.

Hôm nay, Đoan Mộc gia muốn đoạt lại vinh quang thuộc về bản thân một lần nữa.

Đứng phía trên Chiến Hạm, trong lòng Đoan Mộc Vân nổi lên hào khí vạn trượng.

Bây giờ, gia tộc có tam đại cao thủ Tiên Tôn cửu chuyển, Đoan Mộc gia không cần củng cố Quảng Nguyên Ma Vực.

Đoan Mộc gia không có nghĩ qua cương vực Nhân tộc, nhưng lại có thể cân nhắc đến cương vực Ngọc Sư Nhất tộc.

Nhìn thấy Thiên Đô Thành xa xa, Đoan Mộc Vân thấy trên dưới Thiên Đô Thành đều đề phòng sâm nghiêm, từng tướng sĩ Yêu tộc cầm Chiến Kiếm trong tay, sắc mặt ngưng trọng nhìn bọn hắn.

- Chiến Hạm treo gì vậy?

- Đầu lâu.

- Cái này... không phải đầu lâu lão tổ Ngọc Toái của Ngọc Sư Nhất tộc chúng ta sao?

- Hình như vậy.

- Làm sao có thể?

Bạn cần đăng nhập để bình luận