Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1127: Thể hồ quán đỉnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Theo việc chiến hạm đang tới gần, tướng sĩ Ngọc Sư nhất tộc rốt cục cũng thấy rõ bên trên chiến hạm treo lơ lửng thứ gì.

Đầu lâu!

Đầu lâu Lão Tổ Ngọc Sư nhất tộc, Ngọc Toái!

Toàn trường xôn xao!

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer



Không qua bao lâu cao tầng Ngọc Sư nhất tộc đều đi đến cổng thành.

Khi họ nhìn thấy chiếc đầu lâu treo lơ lửng trên chiến hạm, nguyên một đám nổi giận.

- Đoan Mộc gia, khinh người quá đáng.

Mà bên trong những cao tầng có một thanh niên thân mặc kim sắc chiến bào, đôi mắt lóe ra sát cơ giữ tợn.

Hắn đằng không mà lên xuất hiện phía trước Chủ cấp Chiến hạm chỉ vào đầu lâu nói.

- Ai làm?

- Ta làm.

Diệp Phương không sợ hãi chút nào phá vỡ trời cao xuất hiện trước mặt thanh niên.

- Tốt tốt tốt.

Thanh niên nói liên tục ba tiếng, chỉ vào Diệp Phương mở miệng nói.

- Ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh.

- Ngươi cũng phải có bản lãnh này đã.

Diệp Phương cười lạnh nói.

Nếu trước đó Diệp Phương còn có chút kiêng kị khi đối mặt với thanh niên này.

Bất quá bây giờ đã không còn như thế nữa.

Đừng nói tu vi Ngọc Hành còn chưa đặt chân đến Tiên Tôn thập chuyển, dù hắn đặt chân đến thì thế nào?

Tâm Ma truyền thụ cho hắn một kiếm kinh diễm vạn cổ kia, cách một tiểu cảnh giới vẫn không có vấn đề gì.

- Ngươi dựa vào người phía sau kia sao?

Thanh niên mặc kim sắc chiến bào không phải ai khác mà chính là thiên chi kiêu tử Ngọc Sư nhất tộc, Ngọc Hành.

Hiện tại Ngọc Hành đã trở thành Tộc trưởng Ngọc Sư nhất tộc.

- Ngươi là gì? Cũng xứng phải Diệp công tử xuất thủ?

Nghe Diệp Phương cười lạnh nói.

- Đối phó với ngươi, ta đủ rồi.

- Diệp Phương, 30 năm trước ta vẫn không đánh ngươi tỉnh mộng nhỉ.

Ngọc Hành nói đến đây, thanh mang lóe lên, trong tay xuất hiện một chuôi thanh sắc chiến kiếm.

- 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, ngươi tựa hồ quên rồi nhỉ.

- Thời gian 30 năm ta không biết rõ ngươi có thể tăng lên bao nhiêu, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết ta so với 30 năm trước cường đại rất nhiều.

- Ngươi nói nhảm nhiều quá.

Diệp Phương không khách khí chút nào cắt đứt lời nói của Ngọc Hành.

- So tài là biết.

- Ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Ngọc Hành nói đến đây, khí thế trên người ầm vang bộc phát, yêu khí giống như lũ quét tràn ngập toàn bộ thiên địa.

Nhìn Ngọc Hành tựa như một tôn Yêu Vương cái thế.

Diệp Phương cười lạnh nói.

- Thời gian 30 năm ngươi cũng không trưởng thành bao nhiêu a.

Diệp Phương nhìn ra được Ngọc Hành muốn lấy thế đè người.

Nhưng hắn bây giờ cũng không còn là hắn 30 năm trước nữa rồi.

Tu vi Diệp Phương không còn ẩn núp mà hóa thành ba động kinh thiên không chút kiêng kỵ lan ra tứ cực bát hoang.

Hai đại khí thế giống Hỏa tinh và địa cầu hung hăng chạm vào một chỗ.

- Tiên Tôn cửu chuyển.

Con mắt Ngọc Hành co rụt lại.

- Ngươi làm sao có thể đặt chân lên cảnh giới này?

- Ngươi không biết còn nhiều chuyện lắm.

Diệp Phương cười lạnh nói.

Diệp Phương vĩnh viễn không bao giờ quên sỉ nhục 30 năm trước.

Ngọc Hành từ trên cao nhìn xuống, không chút kiêng kỵ chà đạp tôn nghiêm của hắn.

Cuối cùng hôm nay bản thân cũng có thể rửa nhục.

- Ngại quá, tu vi ta nửa tháng trước đặt chân đến Tiên Tôn thập chuyển.

Ngọc Hành nói xong, khí thế hắn ngay lập tức tăng vọt lên gấp đôi.

Khí thế của Diệp Phương cũng bị khí thế Ngọc Hành nghiền ép.

Nhìn thấy Diệp Phương không ngừng lui lại tướng sĩ Đoan Mộc gia rốt cục cũng hiểu tại sao nhất tộc Ngọc Sư không có động tác.

Hóa ra Ngọc Hành vừa mới đột phát nên chưa củng cố cảnh giới a.

Diệp Phương lui về phía sau trên trăm mét rồi nói.

- Ba chiêu sẽ đánh bại ngươi.

- Ba chiêu đánh bại ta?

Ngọc Hành ha ha cười nói.

- Ngươi cũng phải đuổi được ta đã.

Xoát!

Thân ảnh Diệp Phương lập tức biến mất.

Đợi đến lúc Diệp Phương lại xuất hiện đã là vị trí Ngọc Hành vừa mới đứng.

Chỉ là làm gì còn thần ảnh của Ngọc Hành nữa?

- Diệp Phương, đây chính là ba chiêu trong miệng ngươi nói sao?

Thân ảnh Ngọc Hành cách đó không xa xuất hiện ha ha cười nói.

Thế nhưng sau một khắc Ngọc Hành khiếp sợ nhìn thấy Diệp Phương trước mặt hắn.

Không những thế Diệp Phương còn đang chém ra một kiếm.

Một kiếm vô cùng đơn giản.

Nhưng Ngọc Hành nhìn thấy khác biệt với việc Ngọc Toái nhìn thấy lúc trước.

Thứ Ngọc Hành nhìn thấy là một kiếm kinh khủng như thiên uy.

Nhanh!

Chuẩn!

Hung ác!

Ba yếu tố của kiếm đạo thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên một kiếm này.

Hống!

Trong thời khắc mấu chốt, Ngọc Hành thiêu đốt huyết mạch Ngọc Sư nhất tộc, trên đỉnh đầu xuất hiện một sư tử đang giương nanh vuốt, sư tử vừa mới xuất hiện liền sát nhập vào cơ thể hắn, tiếp đó Ngọc Hành chém ra một kiếm về phía trước.

Một kiếm hóa thành một đạo kiếm ý có thể xuyên thủng tất cả.

Bịch một tiếng hai đạo kiếm ý đụng vào nhau, Ngọc Hành lập tức biến sắc, bởi vì sau một khắc, kim sắc kiếm ý hắn chém ra ầm vang vỡ nát.

Giống như tờ giấy.

- Làm sao có thể?

Ngọc Hành hoảng sợ tự thốt.

Thế nhưng mặc kệ hắn kinh ngạc thế nào đạo kiếm ý của Diệp Phương vẫn đúng hẹn mà tới.

Mắt thấy chuẩn bị chém Ngọc Hành ra hai nửa, đạo kiếm ý chuyển hướng bổ tới tường thành Thiên Đô Thành.

Răng rắc!

Hộ thành trận pháp Thiên Đô Thành ngay lập tức bị xé rách, mấy trăm tên tu sĩ hóa thành mưa máu.

- Ngươi…

Ngọc Hành đang chờ tử vong tới kinh ngach nhìn Diệp Phương trước mặt nói.

Bàn tay Diệp Phương vỗ lên trên người Ngọc Hành một cái bày ra một đạo cấm chế.

- Ta nghĩ ngươi muốn biết ta tại sao lại không giết ngươi. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Diệp công tử đã từng nói qua hắn dự định để ngươi làm tọa kỵ.

Diệp Phương nhàn nhạt nói.

- Cái gì?

Ngọc Hành tức giận nói.

- Cho ngươi hai lựa chọn.

Đúng lúc này một thân ảnh mặc hắc bào xuất hiện giữa không trung.

- Hoặc làm tọa kỵ của ta, hoặc ta giết ngươi.

Nhìn Tâm Ma Ngọc Hành bi phẫn nói.

- Ngươi đang vũ nhục ta?

- Vũ nhục ngươi? Ngươi xứng sao?

Tâm Ma nhàn nhạt nói ra.

- Ngươi…

Ngọc Hành vừa mới nói đến đây trong tay vang lên tiếng Diệp Phương truyền âm.

- Một tháng trước ta vẫn đang trong tình trạng hấp hối.

- Cái gì?

Ngọc Hành giật mình nói.

- Ta có thể nói cho ngươi Diệp công tử không phải người có thể đoán được, cho dù cường giả cự đầu trước mặt hắn cũng không đủ quy cách.

- Cự đầu? Ngươi biết Cự Đầu là gì không?

Ngọc Hành cười lạnh nói.

- Vậy ngươi nói cho ta biết Cự Đầu trong truyền thuyết có thể trong vòng một tháng có thể giúp ta tăng lên đến cấp độ này không?

Nghe vậy Ngọc Hành trầm mặc lại.

Thật lâu sau Ngọc Hành tiếp tục nói.

- Ta có thể đi theo ngươi.

- Đi theo ta, ngươi không xứng.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

Ngọc Hành tức giận nói.

- Vậy ta cho ngươi nhìn một chút ta có phải quá đáng hay không.

Tâm Ma vừa nói xong, tinh thần lực trong mi tâm không giữ lại chút nào mà phát tiết toàn bộ ra thiên địa.

Trong lúc nhất thời, không gian nổ nát vụn, Càn Khôn nghịch chuyển, Ngũ Hành điên đảo.

Trời không phải trời, đất không phải đất, âm không phải âm, dương không phải dương.

Sắc mặt tu sĩ toàn trở nên trắng bệch ngồi phịch dưới đất.

Trong mắt Ngọc Hành đầy vẻ hoảng sợ.

Bởi vì hắn nhìn thấy mấy vạn tên tướng sĩ Ngọc Sư nhất tộc toàn bộ đều vỡ nát.

Trừ hắn, toàn bộ đều đã chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận