Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1130: Một quyển trục

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Thanh y thiếu nữ nghĩ đến mà sợ.

Câu nói này nếu để cho khách nhân trong phòng nghe được, bản thân chắc không còn mạng a?

Cái này cũng không phải nói chơi.

Phải biết theo việc Như Ý cô nương đi tới nơi này, Tiểu Trúc các nàng đến kém cỏi nhất cũng là chuẩn thiên kiêu.

Chuẩn thiên kiêu là hạng người đơn giản sao?

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)

. . .

Bên trong một gian phòng xa hoa.

Một nữ tử đẹp không giống nữ tử trần thế đang lẳng lặng nhìn một cuốn cầm phổ trong tay.

Da thịt trắng hơn tuyết, cổ mịn màng.

Con mắt như bảo thạch, chiếc mũi cao thẳng.

Chưa từng thêm phấn trang nhưng lại kinh diễn thế gian.

Ngón tay tinh tế thỉnh thoảng lại lật qua từng trang sách.

Cứ như vậy ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Trương bà bà xuất hiện bên người nàng.

Thiếu nữ không dừng lại động tác trong tay, tới lúc xem hết quyển cầm phổ mới nhìn về phía Trương bà bà chậm rãi nói.

- Có phát hiện gì?

- Phát hiện một thanh niên có thể là Cự Đầu.

- Cự Đầu?

Trên mặt thiếu nữ không có bao nhiêu biến hóa cứ như vậy trầm mặc một hồi rồi đứng lên.

- Đi thôi.

Ngay lúc các thanh niên đang trong Tiểu Trúc nâng ly cạn chén, một bạch y nữ tử đột nhiên xuất hiện giữa sân khấu.

Như mộng như ảo.

Nhìn không rõ ràng.

Nhưng dù như vậy tu sĩ toàn trường vẫn phát ra từng đạo thanh âm kinh hô.

Bởi vì cái gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Vẻn vẹn chỉ là hình dáng của thiếu nữ cũng khiến bọn họ ý thức được đây chắc chắn là một thiếu nữ thiên kiều bá mị.

Tâm Ma nhìn thiếu nữ trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

- Như Ý cô nương chính là như vậy.

Thạch Tín cười nói ra.

- Cho đến nay chưa người nào nhìn thấy tướng mạo chân chính của Như Ý cô nương, bất quá vẻn vẹn nhìn dáng người nàng đã có thể khiến cả đám người mơ màng.

- Nhìn không thấu sao?

Tâm Ma nói đến đây con mắt đột nhiên toát ra một đạo thất thải sắc quang huy.

Theo lấy thất thải sắc quang huy tràn tới mộng ảo bao phủ xung quanh Như Ý tùy theo mà tiêu tán.

Sau một khắc một đạo thân ảnh phong thái yểu điệu xuất hiện trước mặt Tâm Ma.

Dù những năm này Tâm Ma thấy qua rất nhiều tuyệt sắc, nhưng khi nhìn thấy Như Ý trong lòng vẫn chấn động.

Mà ngay lúc Tâm Ma đang nhìn trộm, Như Ý như nhận thấy giơ lên ngón tay, bất quá Tâm Ma lại kịp thời thu hồi sợi tinh thần của mình, mà lúc thu hồi cũng tiện thể xóa đi toàn bộ dấu vết.

- Ân? Chẳng lẽ là ảo giác?

Như Ý tìm một hồi vẫn không tìm được cái gì sau đó lẩm bẩm nói.

- Thật mạnh.

Tâm Ma nhìn Như Ý ánh mắt không khỏi thay đổi.

Tinh thần lực Tâm Ma hiện tại cũng đã đạt đến Tiên Vương nhất chuyển đỉnh phong.

Nhưng vừa nãy nếu phải ứng chậm nửa nhịp thì có thể bị bắt lại.

Vị này không đơn giản!

Nếu nói trước đó Tâm Ma chỉ có chút hứng thú với Như Ý, như vậy trải qua chuyện lần này cũng không đơn thuần là cảm thấy hứng thú nữa.

Hắn muốn biết một cô nương mạnh như thế vì sao lại tới nơi ong bướm này?

Đang suy tư, một thanh âm đột nhiên vang lên trong Tiểu Trúc.

Từng tiếng vang lên không biết tại sao trong đầu Tâm Ma đột nhiên xuất hiện những thanh âm của tia nước nhỏ, mà theo lấy một tiếng vang lên dòng nước nhỏ đẹp đẽ biến thành một dòng suối lớn.

Dòng suối lớn chảy qua sông núi đại địa, đi qua đồng ruộng hồi hương, cuối cùng chảy vào biển lớn.

Đại Hải vang tiếng oanh minh, tiếng ồn điên cuồng, âm thanh phẫn nộ, sinh sinh lẫn lộn, bên tai không dứt.

Theo lấy một vòng mặt trời xuất hiện trên mặt biển, biển lớn trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, sau một vài lượt hô hấp hắn mới trở về được với thực tại.

Nhìn Thạch Tín vẫn còn đang trong trạng thái mê mang, sắc mặt Tâm Ma biến hóa.

Vừa nãy bản thân là thế nào?

Hắn thế nhưng đã ngưng tụ Đạo Tâm nha.

Tại sao nói thất thần thì sẽ thất thần đây?

Mà sau khi hắn kiểm tra thân thể một chút, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Nhục thân cùng thần hồn bất tri bất giác càng thêm phù hợp, ti vi dĩ nhiên tiến một bước dài.

Mà một bước này giúp hắn có thể tiết kiệm được 1 năm khổ tu.

Chốc lát sau Thạch Tín cũng từ từ tỉnh lại.

Hơi cảm thụ một phen sau đó kinh hỉ nói.

- Kiếm Quyết ta không hiểu rốt cục cũng đã thông suốt.

Mà dưới đài cũng truyền đến tường tiếng vui mừng.

- Ngọc Huyền Công ta đột phá.

- Ta lĩnh ngộ Nguyên Công nâng cao một bước.

- Trong vòng ba ngày ta chắc chắn sẽ đột phá cảnh giới trước mắt.

Như Ý nhìn tuấn kiệt giữa sân thần sắc trở nên cực kỳ lạnh nhạt.

- Trong tay ta có một vật, người nào có thể giúp ta phá giải nó, ta sẽ vì hắn mà đàn một khúc.

Câu nói của Như Ý khiến toàn trường nổ tung.

Tự mình đánh đàn một khúc?

Đây là vinh dự cỡ nào.

- Không biết Như Ý tiểu thư có vấn đề gì?

Lúc này một thanh niên ôn tồn lễ độ lại cười hỏi.

- Vị này là người nào?

- Dám ở đây náo động, ngươi cảm thấy có thể là nhân vật đơn giản sao?

- Chu Duyên!

- Thiên chi kiêu tử Đằng Long Các.

Tu sĩ giữa sân chín phần đều là chuẩn thiên kiêu.

Bởi vậy không người nào có thể cùng Chu Duyên tranh phong.

Bất quá Thiên Kiêu lại dám.

Tất cả mọi người đều như nhau, người nào lại sợ người nào?

- Đúng rồi, Như Ý tiểu thư, mặc dù ta giải đáp không ra, không phải còn có mọi người sao?

Lúc này một thanh niên mặc trường bào màu đen trong tay chơi đùa với chủy thủ nhàn nhàn cười nói.

- Thiên chi kiêu tử Đằng Long Các Ẩn Khách.

- Thiên sinh thích khách.

- Nghe nói một tôn thiên kiêu yêu tộc chết trong tay hắn.

- Không ngờ Ẩn Khách cũng đến.

Mà trong gian phòng khác, La Nhiên đợi mãi vẫn không thấy Tâm Ma lên tiếng, lúc này hắn mới dám cất lời.

- Như Ý tiểu thư, ngươi có vấn đề gì, cứ nói ra đi.

- La Nhiên.

- La Nhiên những năm này đều một mực theo đuổi Như Ý cô nương.

- Nhưng nàng vẫn không hề động lòng.

Việc Tâm Ma trong đại sản đả thương La Nhiên không có bao nhiêu Tu sĩ biết rõ nếu không lúc này chủ đề sẽ là chuyện đó.

Như Ý không nhiều lời, trong tay xuất hiện một quyển trục.

- Những năm nay, ta sử dụng rất nhiều cách vẫn không thể mở quyển trục này ra.

Nói đến đây, quyển trục đằng không xuất hiện giữa không trung.

Thần niệm tu sĩ toàn trường đều rơi vào quyển trục.

Ngay cả Tâm Ma cũng không ngoại lệ.

Nhìn một chút trong mắt Tâm Ma lộ ra tia kinh ngạc.

Bất quá hắn không hề nói cái gì.

Quyển trục bình thường cứ trực tiếp mở ra là được.

Nhưng hiển nhiên, quyển trục này không thể nào đơn giản.

Qua một đoạn thời gian, sắc mặt cả đám tài tuấn giữa sân nguyên trở nên ngưng trọng.

Bởi vì không ai có thể nghiên cứu ra.

Như Ý tựa hồ đã sớm đoán được kết quả này.

- Trời đã chiều, có chút mệt mỏi.

Như Ý nói đến đây thu quyển trục lại.

Sắc mặt đám ngời đều đỏ lên, nhất là ba người La Nhiên, Ẩn Khách, Chu Duyên.

Lời này của Như Ý cũng đã cho bọn hắn mặt mũi.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại có một tên không có mắt.

- Hôm nay ta thấy vẫn còn sớm mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận