Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1144: Đổ ước

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Đến vì ngươi?

Giang Quang Tuyên tò mò hỏi.

- Chuyện gì xảy ra?

- Kỳ Dị Vực do Lăng Kiếm Đào của Vạn Kiếm Tông nhìn trúng.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Lăng Kiếm Đào chẳng lẽ không biết Kỳ Dị Vực đã sớm bị Thạch Thiên nhìn trúng?

Giang Quang Tuyên kinh ngạc nói.

- Thạch Thiên là ai?

Diệp Hạo có một loại dự cảm không tốt.

- Thạch Thiên là một Yêu Vương đỉnh phong.

- Vậy Lăng Kiếm Đào âm thầm hoạt động có ích gì?

- Ai biết được.

Giang Quang Tuyên lắc đầu.



- Đến lúc đó có cường giả nhúng tay ngang ngược cướp đoạt không?

Diệp Hạo không khỏi nhớ tới Thải Nhi.

- Có.

- Ta biết tại sao Lăng Kiếm Đào âm thầm kinh doanh ở Kỳ Dị Vực rồi.

Lúc này Mục Thiên Dã mở miệng nói.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn, Mục Thiên Dã chỉ vào Đặng Kiếm đang chắp tay đứng trên Chiến Hạm nói.

- Là do vị này.

- Đặng Kiếm.

- Khí tức trên người hắn là Tiên Vương đỉnh phong.

Mục Thiên Dã nhẹ gật đầu.

- Tu vi của Đặng Kiếm cũng đã đặt chân đến Tiên Vương đỉnh phong, người mới tấn thăng Tiên Vương đỉnh phong theo lý thuyết không phải đối thủ của người lâu đời, thế nhưng Thạch Thiên muốn đánh bại Đặng Kiếm lại phải dùng tới ngàn chiêu mới được, mà khi đó Lăng Kiếm Đào có khi thôn phệ hết toàn bộ tạo hóa của Kỳ Dị Vực rồi.

- Bất quá Đặng Kiếm còn chưa đủ tử cách trước mặt ba chúng ta nhảy nhót.

Mục Thiên Dã tiếp nói.

Tiếng nói vừa dứt, chiếc Tôn Cấp Chiến Hạm cũng xuất hiện cách Hoa Thành ngàn dặm. Chiến Hạm xuất hiện thu hút sự chú ý của toàn bộ tu sĩ Hoa Thành.

- Tôn Cấp Chiến Hạm.

- Tôn Cấp Chiến Hạm có tiêu chí của Vạn Kiếm Tông.

- Tôn Cấp Chiến Hạm của Vạn Kiếm Tông!

Ngay lúc tu sĩ Hoa Thành đang nhao nhao thảo luận, ánh mắt Lăng Kiếm Đào trên Chiến Hạm lẫm liệt nhìn Hoa Thành cất cao giọng nói.

- Diệp Hạo, đi ra nhận chết.

Cao tầng Hoa gia lập tức đi tới trên cửa thành.

Khi Hoa Chí Nho nhìn thấy Lăng Kiếm Đào đích thân tới, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, đến lúc nhìn thấy Đặng Kiếm kế bên, vẻ mặt Hoa Chí Nho càng trở nên kinh khủng.

Tiên Vương đích thân tới!

Khuôn mặt của Hoa Kiến Tu cũng trắng bệch.

Hoa Kiến Tu chiếm được truyền thừa Tiên Vương, thế nhưng nàng không có sư phó Tiên Vương, huống chi Đặng Kiếm còn không phải Tiên Vương bình thường.

- Lăng Kiếm Đào, ngươi rốt cục cũng cam lòng hiện thân sao?

Theo lấy một đạo thanh âm nhẹ nhàng rơi xuống, tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía thanh niên xuất hiện đối diện Tôn Cấp Chiến Hạm.

Diệp Hạo!

Bất quá những thanh niên này nhìn Diệp Hạo, ánh mắt lại tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nối.

Sao Diệp Hạo dám xuất hiện phía trước Tôn Cấp Chiến Hạm?

Chẳng lẽ hắn không lo lắng Lăng Kiếm Đào đột nhiên xuất thủ?

Còn nữa, bên người Lăng Kiếm Đào còn có sư tôn hắn đứng đấy a.

Hắn làm sao dám?

Hắn sao có thể?

Chu Uyển Quân nhìn Diệp Hạo đứng đối diện, thần sắc có chút phức tạp.

Trên mặt Diệp Hạo nàng không nhìn thấy sự sợ hãi mà chỉ là một mặt đạm nhiên.

Đây không phải giả.

Mà là thực sự tự tin.

- Diệp Hạo, ngươi làm tổn thương người phát ngôn của ta, hơn nữa còn nhục nhã thị nữ ta, ngươi nói xem ta nên làm gì với ngươi đây?

Lăng Kiếm Đào nhìn Diệp Hạo trong mắt toát ra sát ý nhàn nhạt.

- Ngươi ngoại trừ có thể nói hai câu đã miệng còn có thể làm gì?

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía Đặng Kiếm nói.

- Nếu ta đoán không nhầm đây là sư phó ngươi a? Làm sao? Sợ đánh không lại ta, cho nên kéo theo sư phó ngươi đến?

- Tiểu bối.

Đặng Kiếm mở miệng.

- Ngươi có biết nhụ nhã đệ tử Vạn Kiếm Tông sẽ ta lãnh hậu quả gì không?

- Có hậu quả gì?

Tu sĩ toàn trường không ngờ Diệp Hạo nói ra câu này.

- Đúng vậy đó, ta cũng muốn biết có hậu quả gì?

Theo lấy một thanh âm thoải mái rơi xuống một thân ảnh già nua xuất hiện bên người Diệp Hạo.

Mà khi thân ảnh này xuất hiện hai con mắt Đặng Kiếm hơi co rụt lại.

- Mục Thiên Dã.

- Đặng Kiếm, có phải ngươi vừa mới đặt chân lên Tiên Vương đỉnh phong đã không coi ai ra gì?

Mục Thiên Dã lạnh lùng nói.

- Nếu không hai ta đánh vài chiêu.

Cái gì?

Tiên Vương Đỉnh Phong?

Bây giờ tu sĩ toàn trường mới biết Đặng Kiếm dĩ nhiên đặt chân đến Tiên Vương đỉnh phong.

Bất quá càng khiến những tu sĩ thêm chấn kinh là người đứng bên cạnh Diệp Hạo là Mục Thiên Dã.

Mục Thiên Dã tựa hồ không hề để Đặng Kiếm vào trong mắt.

Như vậy chỉ có một khả năng.

Mục Thiên Dã là Tiên Vương đỉnh phong lâu năm.

Nhìn thấy một màn này tinh thần khẩn trương cao độ của cao tầng Hoa gia không khỏi buông lỏng.

Có Mục Thiên Dã, Vạn Kiếm Tông dám làm gì?

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại cảm thấy buồn cười.

Diệp Hạo đi đến ngày hôm nay, phía sau làm sao không có thế lực được.

- Diệp Hạo là gì của ngươi?

Đặng Kiếm tự nhiên sẽ không cùng Mục Thiên Dã động thủ, bởi vì hắn biết rõ hắn không phải đối thủ của Mục Thiên Dã.

- Thiếu Các Chủ Trận Đạo Tổng Các.

Mục Thiên Dã nhìn Đặng Kiếm nói.

Đặng Kiếm tức khắc cảm thấy khó giải quyết.

Bởi vì nếu bàn về thực lực Vạn Kiếm Tông còn không bằng Mục Thiên Dã Trận Đạo Tổng Các.

Như vậy ngươi uy hiếp còn có tác dụng gì?

- Thế hệ trẻ tranh đấu, thế hệ trước chúng ta cũng không nên chen vào.

Đặng Kiếm suy nghĩ một cái chỉ có thể lùi lại cầu việc khác.

- Thế nhưng vừa nãy ta lại thấy ngươi chuẩn bị nhúng ta.

Mục Thiên Dã nhàn nhạt nói.

Đặng Kiếm nhất thời nói nghẹn.

Nhìn thấy sư tôn khó xử Lăng Kiếm Đào tiến lên một bước nhìn Diệp Hạo nói.

- Diệp Hạo, ngươi có dám chiến một trận với ta không?

- Một trận chiến?

Diệp Họa nhàn nhạt nói.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

- Ta muốn biết từ đâu ngươi tự tin đến vậy.

- Tự tin bắt nguồn từ nội tâm.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Lăng Kiếm Đào nói.

- Ta thấy ngươi rõ ràng không dám a.

Lăng Kiếm Đào chế giễu lại nói.

- Ta đây sẽ không tùy tiện cùng a miêu a cẩu đánh. Nếu muốn cũng phải xuất ra một chút đồ đặt cược a.

- Ngươi muốn cái gì?

- Thị nữ của ngươi a.

Diệp Hạo chỉ Chu Uyển Thanh nói.

- Như vậy ngươi có thể lấy ra cái gì?

Lăng Kiếm Đào lạnh lùng nói.

- Vương Cấp Chiến Kiếm, Thượng phẩm Không Gian Tinh Thạch, Cấm Khí cùng quyển trục công kích mà lúc trước ta hứa cho Chu Uyển Quân.

Diệp Hao nhàn nhạt nói ra.

- Ngươi chắc chứ?

- Ta chắc chắn.

- Những cái này không đủ.

Lăng Kiếm Đào cũng không phải đồ đần.

- Ba chiêu.

Diệp Hạo giơ ngón tay nói.

- Ba chiêu ta không đánh bại ngươi coi như ta thua.

Trong mắt Lăng Kiếm Đào đột nhiên bắn ra hàn ý băng lãnh.

- Diệp Hạo, ngươi đang vũ nhục ta?

- Đúng vậy.

Ngoài Lăng Kiếm Đào đoán trước Diệp Hạo dĩ nhiên nhẹ gật đầu.

- Trong vòng ba chiêu nếu ngươi có thể đánh bại ta ngoại trừ ta đưa Chu Uyển Thanh cho ngươi còn cho ngươi thêm một mai Thời Gian Tinh Thạch.

Lăng Kiếm Đào nhìn Diệp Hạo từng chữ nói ra.

- Mà nếu ngươi không làm được ngoại trừ đưa ta những thứ kia còn phải quỳ xuống xin lỗi ta.

Nghe Lăng Kiếm Đào nói vậy thân thể mềm mại của Chu Uyển Quân không khỏi run rẩy.

Lăng Kiếm Đào dĩ nhiên coi bản thân thành một đồ vật để đặt cược.

- Diệp Hạo.

Mục Thiên Dã có chút lo lắng nhìn Diệp Hạo nói.

Loại chuyện này không phải đùa giỡn.

Nếu Diệp Hạo thua thanh danh cũng sẽ bị hủy theo a!

- Không sao.

Diệp Hạo cười nói.

- Tiền bối cứ nhìn ta làm thế nào đánh bại hắn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận