Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1147: Lên men

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Chẳng lẽ công tử muốn đưa tặng Việt Vương Kiếm cho mình?

Không ai không muốn một thanh Vương Cấp Chiến Kiếm cả, Chu Uyển Quân cũng không ngoại lệ.

- Ngươi là một kiếm tu.

Diệp Hạo nói xong đưa Việt Vương Kiếm trong tay ra.

- Hi vọng ngươi sẽ không làm mai một chuôi Việt Vương Kiếm này.

Chu Uyển Quân chần chờ một chút rồi tiến lên, nghiêm túc nói.

- Về sau ta nhất định sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén nhất của công tử.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến rồi đưa cho nàng một Túi Càn Khôn.

- Thân là thị nữ của ta không thể nào lại không có gì được.

Chu Uyển Quân tiếp nhận, thần niệm quét qua, sắc mặt lật tức thay đổi.

Nàng thấy được cái gì?

1000 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch!

Chu Uyển Quân biết rõ cho dù cường giả Tiên Tôn đỉnh phong cũng chưa hẳn có Tiên Thạch nhiều như vậy.

Diệp Hạo tùy tiện lại cho mình nhiều như thế.

Bất quá nàng biết rõ thứ trân quý nhất trong Túi Càn Khôn không phải 1000 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch kia.

Mà là ba viên Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch.

Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch có tiền cũng không mua được a!

Chu Uyển Quân bây giờ còn nhớ kỹ lần trước Diệp Hạo muốn bản thân đi theo hắn chỉ lấy ra một viên Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch.

Thế nhưng bây giờ lại cho bản thân ba viên.

Ngoại trừ ba viên Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch còn có 100 mai Trung Phẩm Không Gian Tinh Thạch.

100 mai Trung Phẩm Không Gian Tinh Thạch nếu bán ra khẳng định có giá trên trời.

Ngoại trừ những vật này còn có một chuôi Chiến Kiếm.

Chuôi Chiến Kiếm phát ra khí tức cực kỳ cường đại.

Cấm Khí!

Cấm Khí trân quý cỡ nào Chu Uyển Quân rõ hơn ai hết.

Tỉ như Lăng Kiếm Đào, trong tay hắn cũng không có Cấm Khí.

Thế nhưng khiến Chu Uyển Quân thất vọng là không có Thác Thiên Đan mà nàng muốn.

Bản thân nếu chiếm được Thác Thiên Đan có lẽ có thể tiến thêm một bước.

Bất quá, Diệp Hạo đã không cho, nàng cũng không dám mở miệng.

Bởi vì Diệp Hạo cho mình rất nhiều rồi.

Sau trận chiến giữa Diệp Hạo cùng Lăng Kiếm Đào kết thúc, thanh danh hai người đều được lai truyền ra ngoài.

Cũng chính vào lúc này, Cửu Trọng Thiên mới biết được Lăng Kiếm Đào Vạn Kiếm Tông là một Yêu Nghiệt.

Bất quá khiến bọn họ càng thêm chấn kinh là Lăng Kiếm Đào bại trong tay Diệp Hạo.

Các đại tổ chức tình báo bắt đầu đi nghe ngóng lai lịch của Diệp Hạo.

Lai lịch Diệp Hạo rất dễ tra ra.

Dù sao chuyện này dính đến Các Chủ Trận Đạo Các Tam Trọng Thiên Mục Thiên Dã.

Đương nhiên còn nhiều thứ hơn bọn họ không biết, bọn họ sở dĩ không biết vì không muốn biết, không nguyện ý đi nghe ngóng.

Bởi vì trong lòng tu sĩ Cửu Trọng Thiên đừng nói Tam Trọng Thiên, cho dù Thất Trọng Thiên, Bát Trọng Thiên đều không bằng họ.

Đây là một loại tâm tính cao cao tại thượng.

Bọn họ chỉ cần biết Diệp Hạo đến từ Tam Trọng Thiên đủ rồi.

- Lăng Kiếm Đào thật sự làm mất mặt người Cửu Trọng Thiên ta.

- Ngay cả tu sĩ Tam Trọng Thiên cũng đánh không lại, Lăng Kiếm Đào vì cái gì mà không chết luôn để tạ lỗi nhỉ?

- Đúng vậy, mới nghe thôi đã thấy bị sỉ nhục rồi.

- Cao thủ thiên kiêu Cửu Trọng Thiên ta tại sao không đứng ra trảm Diệp Hạo đi?

- Đúng rồi, đúng rồi, Tuyết Thần Cung Tuyết tiên tử, Huyết Ngục Điện Cừu công tử, Phong Vân Tông Phong công tử, ba vị này đều là Yêu Nghiệt, tại sao không đứng ra?

- Yêu Nghiệt nào mà không cân nhắc uy danh của mình chứ? Nếu chiến thắng thì tốt, nếu chiến bại thì làm sao đây?

- Chẳng lẽ cứ để mặt cho Diệp Hạo ở Cửu Trọng Thiên ta tùy tiện như thế?

Nhưng dù ngoại giới kích thích thế nào, Tuyết Thần Cung Tuyết tiên tử, hay Huyết Ngục Điện Cừu công tử, hoặc Phong Vân Tông Phong công tử đều không một tiếng động.

Tuyết Thần Cung!

Tiểu Trúc Phong!

Một thiếu nữ mặt nhìn trời nhẹ nhàng dùng một chút lá trà bỏ vào ấm đang đun sôi bên cạnh.

Lá trà hái từ Đỉnh Đông Ly, dù một lá đã đủ cho người truy đuổi.

Nước suối lấy từ Đỉnh Thiên Trì, dù một giọt Tuyền Thủy, đủ để người điên cuồng.

Toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng không có bao nhiêu tu sĩ dám uống loại trà xa xỉ này.

Ở nơi này, thiếu nữ nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó lông mày hơi nhíu lại.

- Vị không đúng.

Lời vừa dứt, một thanh niên người mặc áo bào xa hoa xuất hiện đối diện thiếu nữ.

- Nước suối có vấn đề.

Thiếu nữ lại nếm một cái sau đó nhàn nhạt nói.

- Nước suối Đỉnh Thiên Trì có thể có vấn đề gì?

- Bên trong nước suối hàm chứa tạo hóa.

Thiếu nữ nói đến đây khoát tay đổ bình trà đi.

- Không nên.

Thanh niên vội vàng ngăn cản.

- Ta uống, ta không lãng phí, được không?

Thanh niên nói gấp gáp, thế nhưng thiếu nữ vẫn đổ.

Nhìn nước trà đọng lại trong tuyết, thanh niên hiện vẻ hối tiếc.

- Ngươi tới có chuyện gì sao?

Thiếu nữ một bên dọn dẹp đồ uống trà một bên hỏi.

- Chuyện của Diệp Hạo, ngươi chuẩn bị làm sao?

Thanh niên thu chỉnh một chút thần sắc nghiêm mặt nói.

- Chuyện này liên quan gì đến ta?

- Hiện tại Diệp Hạo đang đánh vào mặt tu sĩ Cửu Trọng Thiên chúng ta mà.

- Vậy ngươi đi khiêu chiến đi.

- Ách.

- Không có lòng tin, đúng không?

Ánh mắt thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành rơi vào người thanh niên nhàn nhạt nói.

- Trước khi đến đây ta đã khiêu chiến với Lăng Kiếm Đào.

- Kết quả sao?

- Ta không làm gì được Lăng Kiếm Đào cả, mà Lăng Kiếm Đào cũng không làm gì được ta.

- Lăng Kiếm Đào cũng không nói một chút gì cho ngươi sao?

- Lăng Kiếm Đào nói cho ta nếu khiêu chiến với Diệp Hạo mà nói chính là tự rước lấy nhục.

- Đã biết rõ đáp án, tạo sao còn phải hỏi đây?

- Ta không cảm thấy đồng cấp bậc ai sẽ mạnh hơn ai.

- Kỳ thật lúc ngươi tìm đến ta thì niềm tin trong lòng ngươi cũng đã dao động, dựa theo tính tình trước kia của ngươi sẽ không khiêu chiến bại tướng dưới tay Diệp Hạo đâu, càng sẽ không hoang mang lo sợ mà đến tìm ta hỏi ý kiến.

Bạch y thiếu nữ nói khẽ.

- Phong Nhược Cốc, tâm tình hiện tại của ngươi cũng đã không thích hợp khiêu chiến, trở về đi.

Phong Nhược Cốc.

Thiếu Tông Chủ Phong Vân Tông.

- Tuyết Trích Tiên, ngươi cũng không nghĩ đến việc khiêu chiến với Diệp Hạo sao?

Thiếu niên trầm mặc một hồi trầm giọng hỏi.

- Chiến thắng Diệp Hạo có thể chứng minh ngươi đệ nhất thiên hạ à?

Bạch y thiếu nữ nói đến đây, đứng lên nói.

- Ta không cần phải chứng minh với kẻ khác.

Nghe vậy, toàn thân Phong Nhược Cốc chấn động.

Hắn bây giờ mới ý thức được tâm cảnh bản thân không bằng Tuyết Trích Tiên.

Bởi vì bản thân nhận âm thanh quấy nhiễu từ ngoại giới.

Chứng minh?

Bản thân vì sao phải chứng minh?

Chỉ cần kiên trì bản thân vô địch, như vậy bản thân sẽ vô địch.

- Sáu năm sau, cướp đoạt tạo hóa đặt chân đến Tiên Tôn ta sẽ khiêu chiến với Diệp Hạo.

Tiếng nói vừa dứt Phong Nhược Cốc xoay người rời đi.

- Đến lúc đó nếu có thời gian ngươi có thể cùng nhau đi.

Nhìn theo bóng lưng Phong Nhược Cốc rời đi, trong mắt Tuyết Trích Tiên lộ ra một tia dị sắc.

Giờ khắc này Phong Nhược Cốc khiêu chiến không còn là đơn thuần chứng minh, thể hiện sự tự tin đối với bản thân.

Cũng có thể lý giải thành luận bàn.

Đúng lúc này, một bà lão tóc trắng xuất hiện bên người Tuyết Trích Tiên.

- Tiểu thư, tình báo ngươi muốn đây ạ.

Tuyết Trích Tiên nhận một cuốn sách nhỏ nghiêm túc nhìn xem.

Chốc lát sau, đôi mắt nhỏ đẹp của nàng lộ ra một tia chấn kinh.

- Thập Phẩm Tôn Cấp Đan Sư, Thập Phẩm Tôn Cấp Trận Sư, Thập Phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư?

- Vì để chứng minh tính chân thật của chuyện này ta đặc biệt tốn giá cao mua hình ảnh Diệp Hạo khảo hạch Đan Sư, Trận Sư, Luyện Khí Sư.

Lão bà nói đến đây trong mắt tràn đầy chấn kinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận