Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1164: Cứu Người

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Sau khi Diệp Hạo đạt đến tu vi Tiên Chủ thập nhị chuyển, vô thượng Kim thân cũng đạt đến Tiên Vương nhất chuyển.

Nhưng khi đối chưởng với thiếu nữ áo quần rách rưới này, hắn lại cảm thấy nhục thân có xu thế sụp đổ.

- Chờ chút.

Nhìn thấy thiếu nữ muốn xông lên, Diệp Hạo vội nói.

Thiếu nữ lập tức dừng thân giữa không trung.

Diệp Hạo lấy một cái túi Càn Khôn trong ngực ra, đưa tay cưỡng ép phá hủy phong ấn, sau một khắc, trên mặt đất xuất hiện hơn vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

Nhìn thấy những Tiên Thạch này, thiếu nữ lộ ánh mắt mừng như điên.

Nàng vung tay lên thu toàn bộ Tiên Thạch vào túi Càn Khôn của mình.

Trong này không thể vận dụng thần niệm cùng pháp lực.

Nhưng tu sĩ vốn có lực lượng nhục thân cường hãn, xé rách không gian là chuyện cực kỳ bình thường.

- Tiền bối, nơi này là Thiên Khí Chi Địa sao?

Diệp Hạo dò hỏi.

Thiếu nữ không trả lời Diệp Hạo mà đưa tay bóp nát hơn ngàn khối thượng phẩm Tiên Thạch, sau đó, nàng lấy miệng nuốt toàn bộ linh lực cuồn cuộn từ Tiên Thạnh hóa thành vào trong bụng.

Chốc lát sau, thiếu nữ lộ ánh mắt thỏa mãn.

- Ngươi giao toàn bộ thượng phẩm Tiên Thạch trên người ra.

Thiếu nữ gắt gao nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi ném túi Càn Khôn cho nàng.

Thiếu nữ lấy tay bẻ vụn không gian trong túi Càn Khôn, sau một khắc, nàng thấy được 9 vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

- 9 vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

Khắp khuôn mặt nữ tử lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Sau khi cất kỹ toàn bộ Tiên Thạch, nữ tử dùng ánh mắt như đao đánh giá Diệp Hạo.

- Ta không tin trên người ngươi chỉ có những vật này?

- Tiền bối không tin thì kiếm đi.

Diệp Hạo đại nghĩa lẫm nhiên nói.

Hắn không ngờ thiếu nữ thật sự lật tung người hắn lên tìm.

Thậm chí ngay cả bộ vị tư ẩn cũng không buông tha.

Điều này khiến Diệp Hạo rất xấu hổ.

Lật một hồi không tìm được đồ vật gì, nữ tử mới chịu xoay người rời đi.

Diệp Hạo vội đuổi theo nữ tử.

- Tiền bối, nơi này có phải Thiên Khí Chi Địa không?

- Ta không biết Thiên Khí Chi Địa trong miệng ngươi là địa phương nào, ta chỉ biết không gian này không có Thiên Đạo pháp tắc gì cả.

- Mỗi tháng đều có Thiên Khiển một lần phải không?

- Không có, mỗi tháng chỉ xuất hiện Thú Triều.

- Thú Triều?

- Một loại hung thú không biết tên, hung hãn không sợ chết, hết lần này tới lần khác lại giết không chết.

Trong mắt nữ tử tràn đầy bất đắc dĩ

- Mỗi tháng, hung thú này phải giết đủ chín tên tu sĩ mới từ bỏ ý đồ.

Nữ tử đột nhiên nghĩ đến cái gì

- Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?

- Ta vừa tới.

- Ngươi vừa mới? Sao chỉ có một mình ngươi?

- Cái này... chỉ mình ta đi Vô Vọng Thuyền.

- Làm sao có thể?

- Bởi vì tu sĩ đợi thuyền đã bị một vị Tiên Vương giết sạch sẽ, mà ta có mấy phần thủ đoạn, khó khăn lắm mới thoát khỏi tay vị Tiên Vương kia.

- Tuổi ngươi còn trẻ đã có tu vi Tiên Vương nhất chuyển, thật sự rất hiếm thấy. Đáng tiếc, kinh diễm đến đâu cũng phải chết ở nơi này.

- Tiền bối, những năm nay ngươi không nghĩ tới việc chạy trốn sao?

Diệp Hạo dò hỏi.

- Không gian có chu vi 3000 dặm, ta đã đi qua từng tấc đất, nhưng vẫn không tìm thấy con đường ra ngoài.

Thiếu nữ lộ ánh mắt khổ sở.

- Nơi này không có khả năng chỉ một mình tiền bối chứ?

- Nơi này có hết thảy 7342 tu sĩ, nhưng tuyệt đại bộ phận là tu sĩ bị đắm thuyền 10 năm trước.

Thiếu nữ thản nhiên nói.

- Nơi này có bao nhiêu cường giả Tiên Vương?

- 12 người.

- Không phải nói cường giả Tiên Vương có thể vượt qua Vô Vọng Hà sao?

- Vậy ngươi có nghe qua một câu không... cường giả Tiên Vương cưỡi, Vô Vọng Thuyền sẽ nặng?

Diệp Hạo giật mình.

Hóa ra những Tiên Vương này người không tin tà.

Kết quả hiện tại đã khiến bọn hắn tin tưởng.

- Không biết tiền bối đạt đến cảnh giới gì?

- Năm đó, ta đạt đến tu vi Tiên Vương đỉnh phong, nhưng bây giờ chỉ có Tiên Vương tam chuyển.

- Suy sụp lợi hại như vậy?

- Bởi vì mục tiêu chủ yếu của hung thú là những cường giả như chúng ta, dù mỗi tháng chúng ta không bị hung thú chém giết, nhưng thương thế không ngừng chồng chất, cảnh giới nhục thân sao có thể không hạ thấp?

- Tiền bối là người mạnh nhất nơi này sao?

- Nơi này trừ ta ra còn hai cao thủ Tiên Vương tam chuyển.

Thiếu nữ nhàn nhạt nói.

- Theo lý thuyết, những cường giả Tiên Vương bị nhốt trong này không chỉ 12 người?

- Xác thực không chỉ 12 người.

- Bọn họ vẫn lạc trong tay hung thú sao?

- Đại bộ phận vẫn lạc trong tay người mình.

Sắc mặt Diệp Hạo đại biến.

- Vì sống sót.

Thiếu nữ nói đến đây thì Diệp Hạo thấy được mấy trăm tên tu sĩ xa xa.

Những tu sĩ này có nam có nữ đang làm mấy chuyện không thể chịu nổi.

- Có phải ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?

Thiếu nữ nhàn nhạt nói

- Tu sĩ mạnh nhất trong những người này chỉ đạt đến Tiên Tôn, nên không có sức chống cự trước mặt hung thú, mỗi tháng đối với bọn họ đều là một lần tử kiếp. Không bằng dứt khoát thừa dịp còn sống mà hưởng thụ nhân luân.

- Bỏ đi đạo đức, bỏ đi luân lý, bỏ đi cương thường, kỳ thật người và cầm thú không có gì khác nhau.

Nghe vậy, Diệp Hạo trầm mặc lại.

Một màn này trùng kích Diệp Hạo cực lớn.

Đúng lúc này, Diệp Hạo thấy một nữ tử mặc váy lụa đang hốt hoảng chạy tới từ phía xa xa.

Sau lưng nữ tử có ba nam tử lưng hùm vai gấu đuổi theo gắt gao.

- Cứu mạng.

- Cứu mạng.

- Cứu mạng.

Thiếu nữ vừa chạy vừa la.

Nữ tử đứng bên cạnh Diệp Hạo hơi lắc lắc đầu.

Bởi vì lúc thiếu nữ hô hoán, đám thanh niên phụ cận giơ con ngươi tràn đầy tham lam, dục vọng nhìn nàng.

- Một con chim non.

- Thời đại này khó thấy được chim non lắm.

- Nàng là của ta.

- Ai dám đoạt với ta, ta giết chết kẻ đó?

- Dùng nắm đấm nói chuyện đi.

Khi thấy ánh mắt đám thanh niên phía trước nhìn mình, Trần Nguyệt Lan lộ vẻ mặt hoảng sợ.

Trước có sói, sau có hổ.

Ngay lúc Trần Nguyệt Lan tuyệt vọng, một thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hắn ra tay cưỡng ép đẩy lui toàn bộ thanh niên xông tới.

- Người tiến lên, chết.

Diệp Hạo lạnh lùng lên tiếng.

- Lần thứ nhất có thể cho ngươi, nhưng lần thứ hai phải cho ta.

Lúc này, một trung niên tràn đầy lông tơ trên người trầm giọng nói.

Diệp Hạo lóe thân hình lên, sau đó trở lại tại chỗ, trung niên ầm vang ngã xuống đất, khí tuyệt thân vong.

Một màn này khiến thanh niên bốn phía không khỏi lui về sau một bước.

- Ai cho ngươi giết người?

Lúc Diệp Hạo sắp an ủi Trần Nguyệt Lan, một âm thanh lạnh lẽo phá vỡ trời cao vang lên, sau một khắc, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, lấy một tư thế bá đạo đạp một cước đến Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận