Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1166: Một Chiếc Chìa Khoá

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Thời Gian Nghịch Chuyển!

Diệp Hạo cũng có thể làm được Thời Gian Nghịch Chuyển.

Khác biệt là hắn chỉ có thể nghịch chuyển đối thủ.

Vẫn chưa nghịch chuyển được bản thân.

Nhưng đầu hung thú này lại làm được.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn về phía đầu hung thú giống như nhìn thấy được một bảo tàng to lớn.

- Giết.

Diệp Hạo vừa dứt lời, trên người bỗng nhiên toát ra quang huy Chí Thần Chí Thánh.

Thần Thể!

Thiên Địa này có quy tắc.

Nhưng Thần Thể không nằm trong quy tắc.

Ngay lúc Diệp Hạo vận chuyển Thần Thể, toàn bộ thần niệm cùng pháp lực được khôi phục.

Nhìn hung thú trước mặt, hai tay Diệp Hạo bắt ấn.

Thủ ấn thành hình, một cỗ lực lượng huyền ảo khắc dấu trên người hung thú.

Nghịch Chuyển Chi Thuật.

Sau khi thi triển Nghịch Chuyển Chi Thuật, Diệp Hạo cầm Chiến Kiếm lưu lại từng vết kiếm trên người nó, cùng lúc đó, Tinh Thần Lực hóa thành từng đạo Tinh Thần Chiến Kiếm bổ về phía hung thú.

Diệp Hạo vốn có thực lực mạnh hơn hung thú.

Một lượt hô hấp!

Hai lượt hô hấp!

Vài lượt hô hấp sau, Diệp Hạo lộ ánh mắt kinh ngạc.

Hung thú có Sinh Mệnh Lực vượt qua xa xa bản thân hắn dự đoán.

- Thiên Đạo Chi Kiếm.

Mắt thấy thời gian sắp đến, Diệp Hạo không thể không vận dụng một tạo hóa do Tạo Hóa Mạ Non ban cho.

Trần Nguyệt Lan thấy được một thanh kiếm.

Một thanh kiếm như thế nào đây?

Nhìn như vô hại nhưng lại có khí tức thẩm phán.

Thẩm phán.

Trần Nguyệt Lan không biết tại sao trên thân chuôi kiếm này có khí tức thẩm phán?

Không phải Thiên Đạo mới có tư cách thẩm phán sao?

Xoát!

Thiên Đạo Chi Kiếm chém xuống, toàn bộ đồ vật hữu hình hay vô hình đều vỡ nát, thậm chí ngay cả hung thú không ai bì nổi cũng chia năm xẻ bảy, hóa thành bụi bặm đầy trời.

Nhưng lực chú ý của Trần Nguyệt Lan đã bị một chiếc chìa khoá màu trắng trong thể nội hung thú hấp dẫn.

Chìa khoá?

Hung Thú sao có một chiếc chìa khóa trong thể nội?

Trung niên phía xa xa cũng nhìn thấy chiếc chìa khóa này, sau khi suy nghĩ một chút, hắn hóa thành một tàn ảnh vọt tới.

Lúc hắn nắm chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay, một đạo Đại Tinh Thần lực đáng sợ đánh lên người hắn.

Quang quác một tiếng, trung niên phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.

- Ngươi...

Trung niên tức giận chỉ Diệp Hạo nói.

- Lúc ta triền đấu với hung thú thì ngươi đang làm gì?

Diệp Hạo cười lạnh

- Nếu ta đoán không sai, ngươi đang tại tọa sơn quan hổ đấu? Còn nữa, ta chém giết hung thú xong, ngươi lại cướp đoạt chiến lợi phẩm, chuyện này không thể nào nói nổi rồi?

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi có thể vận dụng pháp lực cùng tinh thần lực ở đây? Còn nữa, tại sao ngươi có thể chém giết hung thú?

Trung niên nhìn chằm chằm Diệp Hạo, ném ra một loạt vấn đề.

- Ngươi không cần biết những vấn đề này.

Diệp Hạo nói đến đây thì tăng đại tinh thần lực lên tới cực hạn.

Trung niên nhanh chóng bị xuyên qua thức hải.

Bởi vì hắn đã bị tinh thần lực giam cầm nên không thể ngăn cản.

- Ngươi...

Trung niên không cam lòng nhắm mắt lại.

Diệp Hạo vung tay lên ném thi thể trung niên vào Dược Vương Đỉnh.

Bởi vì trung niên là một Yêu Vương.

Chỉ cần không phải Nhân tộc, Dược Vương Đỉnh có thể luyện chế.

Diệp Hạo đánh giá chìa khoá trong tay một hồi rồi nhìn về phía Trần Nguyệt Lan nơi xa.

Trần Nguyệt Lan không khỏi lui về phía sau một bước nói

- Đừng giết ta, ta cam đoan không tiết lộ gì.

- Ngươi nghĩ nhiều.

Diệp Hạo thả người nhảy đến bên cạnh nhấc nàng đang mặt mũi trắng bệch rời đi.

Đi tới phía trước, Trần Nguyệt Lan nhìn thấy ba tu sĩ đang chạy trốn.

Trần Nguyệt Lan không ngờ Diệp Hạo vung tay lên giết sạch ba tu sĩ này.

Sau khi giết chết bọn họ, hắn lại liên tục giết chết mấy tên xung quanh khác mới trở lại địa phương trước đó.

- Ta cam đoan không nói lung tung.

Diệp Hạo vừa buông ra, Trần Nguyệt Lan đã bị dọa cho khiếp sợ.

- Ta không giết ngươi.

Diệp Hạo lườm Trần Nguyệt Lan một cái nói.

- Vậy trước đó, sao ngươi lại giết những gia hỏa kia?

- Chẳng lẽ ngươi không thấy mấy tên kia đều là Ma tộc cùng Yêu tộc sao?

- Có gì khác nhau sao?

- Bởi vì ta muốn tạo thành một loại giả tượng cho tu sĩ nơi này, giả tượng là hôm nay, hung thú đã giết chín người.

- Ngươi lo lắng bọn họ hoài nghi ngươi?

Trần Nguyệt Lan tựa hồ nghĩ tới cái gì.

- Ngươi không phải đang nói nhảm?

Diệp Hạo im lặng nói

- Nếu ai cũng có thể giết chết hung thú, những Tiên Vương kia cũng không túng như thế. Ta vừa tới ba ngày, hung thú đã chết một cách kỳ diệu rồi, ngươi cảm thấy những gia hỏa kia không có khả năng nghi ngờ ta sao?

- Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt?

Trần Nguyệt Lan nhỏ giọng nói.

- Chìa khoá là mấu chốt để chúng ta ra ngoài.

Diệp Hạo trầm giọng nói

- Ta chỉ cần ngộ được Đại Đạo từ chìa khóa, chúng ta có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.

- Thật sao?

- Thật.

- Ta giúp ngươi hộ pháp.

Trần Nguyệt Lan vội nói.

Diệp Hạo gật đầu nhẹ, sau đó yên lặng cảm ngộ chìa khóa.

Trên thực tế, chìa khoá là pháp tắc nghịch chuyển.

Bất luận đồ vật gì dính đến hai chữ cấm kỵ này cũng không dễ dàng gặp được.

Một tháng, ròng rã một tháng, Diệp Hạo phát hiện bản thân chỉ ngộ được một chút da lông.

Mắt thấy đến giờ Tý, Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi quyết định vận dụng Thời Gian Chi Lực do Thiên Đạo ban cho.

10 năm!

20 năm!

30 năm!

Lấy thiên tư Diệp Hạo phải hao phí ròng rã 30 năm mới khó khăn hiểu rõ chìa khoá.

Sau khi hiểu rõ, Diệp Hạo lo lắng nhìn chìa khoá trong tay nói

- Tu sĩ nắm giữ Thời Gian Áo Nghĩa mới có thể chạy trốn, nếu không, dù mạnh hơn cũng không có khả năng giết được hung thú.

Diệp Hạo không biết tạo hóa này có phải chuẩn bị cho mình hay không.

Nhưng hắn biết đây là một tạo hóa chưa từng có trước đó.

Không có chìa khoá này, đừng nói ba mươi năm, dù cho hắn thêm 30 năm, thậm chí 300 năm, hắn cũng không có khả năng thông ngộ được.

- Chúng ta nên rời đi.

Diệp Hạo nhìn Trần Nguyệt Lan nói.

- Rời khỏi đây sao?

Trần Nguyệt Lan kích động nói.

- Đúng.

Diệp Hạo sắp rời đi thì đột nhiên nghĩ đến một người, sau khi chần chờ trong chốc lát, Diệp Hạo vẫn quyết định mang theo nàng rời đi

- Ngươi đi theo ta.

Diệp Hạo quét thần niệm qua, nhanh chóng phát hiện Vân Nghê Thường.

Vân Nghê Thường đang bị hai lão giả vây công.

Hai lão đầu có một tên Ma Đầu, tên còn lại là một Yêu Vương cái thế, hai đại cường giả liên thủ đánh Vân Nghê Thường bại lui liên tục.

- Vân Nghê Thường, ngươi cảm thấy mình có thể chống đỡ được hai chúng ta sao?

Lão Ma cười lạnh

- Ngươi nên ngoan ngoãn để cho hai ta thôn phệ đi.

- Ngươi cũng phải có năng lực này.

Vân Nghê Thường lộ ánh mắt bi phẫn nói.

Nếu không phải bị đánh lén, Vân Nghê Thường sao sợ hai tên này liên thủ chứ?

- Vân Nghê Thường, tiếp tục đánh nữa, ngươi cũng không có chỗ tốt gì? Nếu chúng ta triệt để đánh bại ngươi cũng không chỉ muốn một nửa bản nguyên ngươi.

Người mở miệng nói chuyện là bà lão mặc trường bào màu hồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận