Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1171: Không có dấu vết mà tìm kiếm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Diệp Hạo.

- Kiếm Quyết của ngươi là gì?

Diệp Hạo cười không nói.

- Đây là chiến lược đỉnh phong của người rồi sao?

Phong Nhược Cốc tiếp lấy hỏi.

- Không phải.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ta không phải đối thủ của ngươi.

Trầm mặc một hồi Phong Nhược Cốc khổ sở nói.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Nói xong câu này hắn im lặng trở lại chỗ ngồi của mình.

Thần sắc tu sĩ toàn trường nhìn Diệp Hạo trở nên đặc sắc.

Nếu như nói Diệp Hạo đánh bại Lăng Kiếm Đào còn khiến rất nhiều tu sĩ cảm thấy Diệp Hạo hữu danh vô thực, nhưng lần này Diệp Hạo cường thế đánh bại Yêu Nghiệt Phong Nhược Cốc uy tín đã lâu khiến bọn họ thật sự đã rung động.

- Cuộc chiến giữa Yếu Nghiệt.

- Không ngờ mạnh như Phong Nhược Cốc cũng bị Diệp Hạo đánh bại.

- Chỉ là không biết một kiếm Diệp Hạo vừa mới chém ra là gì?

Ngay lúc tu sĩ bốn phía đang thảo luận thân hình Lăng Kiếm Đào xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.

- Ta học xem chiêu kiếm vừa nãy của ngươi.

- Ta khuyên ngươi vẫn không nên học hỏi thì hơn.

- Tại sao?

- Ta biết ngươi có Kiếm Hồn, nhưng ngươi học không được một kiếm này của ta.

- Không hiểu.

- Bởi vì một kiếm của ta không có dấu vết để tìm kiếm.

- Ta không tin.

- Vậy ngươi cứ nhìn kỹ.

Diệp Hạo vừa nói xong tạo hóa Thiên Đạo Chi Kiếm bên trong thức hải lậy tức khởi động.

Ngay lúc khởi động một vòng kiếm quang kinh thế phá vỡ trời cao.

Hai mắt Lăng Kiếm Đào lộ ra thần sắc cực kỳ rung động.

Một kiếm giáng lâm lập tức gắt gao khóa chặt hắn.

Lăng Kiếm Đào có một loại cảm giác.

Đó chính là dù bản thân chạy tới chân trời góc bể đều không thể thoát khỏi một kiếm này.

Chỉ có chính diện chống lại.

Bất quá không biết tạo sao hắn nhìn một kiếm này, Lăng Kiếm Đào lại có cảm giác không dám động thủ.

Tựa hồ đây là thẩm phán.

Đúng vậy!

Thẩm phán!

Thẩm phán đến từ Thiên Đạo chí cao vô thượng.

Nhưng Lăng Kiếm Đào vẫn thúc giục Kiếm Hồn bản thân.

Dưới Kiếm Hồn, bất luận Kiếm Đạo nào cũng đều có dấu vết mà theo.

Thế nhưng Lăng Kiếm Đào lại không thấu quỹ tính một kiếm này.

Cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Mắt thấy một kiếm chuẩn bị muốn trảm tới chính mình Lăng Kiếm Đào động.

Chiến kiếm trong tay hắn chỉ vào một kiếm kia.

Từng đạo từng đạo Kiếm Đạo ánh sáng giống như pháo bông chói lọi bay đầy trời, Ngũ Quang Thập Sắc ùn ùn kéo đến.

Những ánh sáng Kiếm Đạo xuất hiện rồi dung hợp, cuối cùng hóa thành một chuôi kiếm quang bá đạo hủy diệt thiên địa, mơ hồ có thể đâm thủng toàn bộ thiên đạo.

- Kiếm quang thật đáng sợ.

- Kiếm quang này hợp bởi hơn vạn loại Kiếm Quyết a.

- Không ngờ Lăng Kiếm Đào có thể dung hợp hoàn mĩ hơn vạn loại huyền ảo kiếm quyết.

- Bá đạo như vậy.

Ngay lúc những tu sĩ đang rung động không thôi Thiên Đạo Chi Kiếm cùng kiếm quang Lăng Kiếm Đào chém ra đụng vào nhau.

Sóng sung kích đáng sợ tràn ngập về bốn phía.

Không gian chu vi mấy ngàn cây số lập tức bị sụp đổ.

Nhìn thấy một màn đáng sợ này tu sĩ vì đó mà hoảng sợ.

Không ai ngờ được dư âm hai người chiến đấu có thể mạnh như vậy.

Một lần hô hấp!

Hai lần hô hấp!

Ba lần hô hấp!

Khiến tu sĩ toàn trường không ngờ là kiếm quang tổng hợp bởi hơn vạn loại kiếm quyết dĩ nhiên chỉ giữ vững được ba lần hô hấp rồi tan biến.

Phốc!

Một kiếm Lăng Kiếm Đào chém ra cũng buộc vào tâm thần hắn, bởi vậy Kiếm Quang vỡ nát thâm thần hắn cũng bị thương.

Sau khi hun ra một ngụm máu tươi, Lăng Kiếm Đào nhìn Diệp Hạo trong mắt tràn đầy chấn động.

Bởi vì chỉ có chân chính đối mặt hắn mới biết được một kiếm này đáng sợ nhường nào.

- Ngươi đã mạnh hơn trước rồi.

Lăng Kiếm Đào nói ra câu này đầy đắng chát.

Nhìn Lăng Kiếm Đào im lặng trở về vị trí của mình tu sĩ toàn trường không biết nên nói gì.

Lăng Kiếm Đào vừa mới ra tay bọn họ ý thức được lời đồn về hắn không phải hư danh.

Trên thực tế thực lực Lăng Kiếm Đào không kém hơn Phong Nhược Cốc.

Thế nhưng Lăng Kiếm Đào vẫn thua trong tay Diệp Hạo.

Không có gì bất ngờ.

Diệp Hạo quá mạnh.

Mạnh vượt qua tưởng tượng.

Bởi vì không ai biết cực hạn của Diệp Hạo ở đâu?

Nghĩ tới đây tu sĩ toàn trường không hẹn mà cùng nhìn về Tuyết Trích Tiên, có lẽ chỉ có Tuyết Trích Tiên thần bí khó lường mới có thể kiểm tra độ sâu của Diệp Hạo.

Chỉ là có thể thật sự thăm dò hay không?

Trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc.

Tuyết Trích Tiên hơn chút trầm ngâm rồi lên tiếng.

- Dựa theo quy củ Băng Phách Chi Tâm sẽ đưa cho người mạnh nhất Võ Đạo, Trận Đạo, Đan Đạo, Khí Đạo. Hiện tại ta đưa viên Băng Phách Chi Tâm đầu tiên cho Diệp Hạo, không biết chư vị có dị nghị gì không?

Ai dám có?

Diệp Hạo cũng đã dùng thực lực bản thân để chứng minh mình mạnh.

Cự Đầu đi lên chỉ có thể tìm tai vạ.

Tuyết Trích Tiên nhìn thấy đám người không có dị nghị thì đứng dậy đưa cho Diệp Hạo một cái hộp ngọc.

Sau khi Diệp Hạo mở hộp ngọc từ bên trong đã tuôn ra hàn khí kinh người.

Đợi khi hàn khí tiêu tán đám người liền thấy trong hộp lẳng lặng nằm một khối như Huyền Ngọc Băng Tâm.

Băng Phách Chi Tâm!

Diệp Hạo nhìn lướt qua tiện tay đưa cho Chu Uyển Quân đứng sau lưng hắn.

- Cho ngươi.

Trên mặt Chu Uyển Quân lộ vẻ ngạc nhiên.

- Công tử cho ta?

- Có vấn đề?

- Không… không.

Chu Uyển Quân vội nói.

Đây chính là Băng Phách Chi Tâm a.

Sau khi phục dụng bản thân sẽ thu thành Băng Phách Huyền Thể.

Huyền Thể đó a!

Trong Cự Đầu nắm giữ Huyền Thể cũng không có bao nhiêu người.

Lui một bước dù có Huyền Thể thì đã sao?

Uy lực sau khi hai đại Huyền Thể trộn lẫn sẽ càng mạnh.

Bất quá đến đây, tu sĩ đều rõ ràng phân đoạn Võ Đạo này căn bản không hề liên quan đến bọn họ.

Đây là chiến trường của Yêu Nghiệt.

Bọn họ chân chính có thể tranh đoạt là ba lĩnh vực Đan Đạo, Trận Đạo, Khí Đạo.

Lăng Kiếm Đào cùng tu sĩ toàn trường đều ngẩn người nhìn Chu Uyển Quân.

Không ai ngờ Diệp Hạo vậy mà sẽ đưa Băng Phách Chi Tâm trân quý cho nàng.

- Diệp Hạo thật hào phóng a.

- Cho Băng Phách Chi Tâm cũng không tiếc.

- Diệp Hạo cho tới bây giờ vẫn đại tài khí thô như thế. Vị này ở Thực Tiên Cư ăn một lần hết 32 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch đó.

- Ta đột nhiên nghĩ đến việc Diệp Hạo ở Đại Xuyên Hà câu được không ít Cá Chép nữa.

- Cá Chép.

Những tu sĩ trò chuyện một hồi lại tới đề tài Cá Chép.

Ngay cả Phong Nhược Cốc cũng ngồi không yên.

- Diệp huynh, không biết ngươi có thật sự chiếm được không ít Cá Chép ở Đại Xuyên Hà không?

Âm thanh Phong Nhược Cốc vừa rơi xuống tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía Diệp Hạo.

Không ai lại không muốn tạo hóa.

-Không sai.

Diệp Hạo nhàn nhạt gật gật đầu.

Nếu trước đó Diệp Hạo còn sẽ che giấu.

Bất quá theo việc hắn nắm giữ nghịch thiên tạo hóa, những tạo hóa trong đám Cá Chép kia cũng không còn giá trị gì nữa.

- Không biết Diệp huynh có thể bỏ ra một đầu yêu thích không?

Phong Nhược Cốc chần chờ một chút vẫn hỏi.

- Nhất phẩm Cá Chép sao? Nếu Nhất phẩm mà nói, ta có thể đưa ngươi một đầu.

Diệp Hạo cười nói ra.

- Ta muốn mua Bát phẩm.

Phong Nhược Cốc cười khổ nói.

Nhất phẩm Phong Nhược Cốc còn không nhìn vào trong mắt.

- Cho ngươi.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, đổ cho Phong Nhược Cốc một đầu Cá Chép.

Thần niệm Phong Nhược Cố khẽ động liền khống chế đầu Cá Chép tới trước mặt mình, khi thấy Cá Chép có tám râu, hô hấp hắn trở nên dồn dập.

Bạn cần đăng nhập để bình luận