Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1193: Trần gia chi thương

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Bản thân Lăng Dao và Lâm Ngưng Hạ đều là Thiên Kiêu.

Được Diệp Hạo tận hết sức lực bồi dưỡng nên đều có chiến lực cấp Cự Đầu.

Chu Uyển Quân lại càng không cần phải nói.

Bản thân cô đã có danh xưng Cự Đầu.

Nếu chỉ tính Võ Đạo, cho dù Lăng Dao và Lâm Ngưng Hạ vẫn còn kém hơn Chu Uyển Quân.

Nhưng mà Lăng Dao cùng Lâm Ngưng Hạ còn kiêm tu Đại Đạo khác.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Tam nữ hóa thành mũi tên đánh tới phía trước, ba người vừa xuất thủ có mười mấy Tu Sĩ vẫn lạc, nếu không phải lo lắng tổn thương tới đến Đệ Tử Trần gia thì số lượng tử thương còn có thể tăng lên mấy lần.

Tam nữ còn định xuất thủ nữa thì kinh ngạc nhìn thấy từng địch nhân trước mặt ngã trên mặt đất, khí tuyệt thân vong.

Ngắn ngủi mấy hơi thở, vẫn lạc sạch sẽ.

Nhìn thấy cảnh này, không những ba người Lăng Dao kinh sợ mà ngay cả Trần Minh Huy và Đệ Tử Trần gia cũng hết hồn.

Bọn họ lập tức nhìn về phía một thiếu nữ, thiếu nữ kia đang cười đùa yên nhiên mà nhìn các nàng.

- Tiểu Lộ.

- Tiểu Lộ, có ngươi chiêu này nữa à?

- Để cho chúng ta chơi với chứ!

Ba nữ nhao nhao nói ra.

Tiểu Lộ sau khi phục dụng Quỳnh Tương lại nhờ Diệp Hạo ban cho một chút Công Đức Kim Quang, tu vi cũng đã đặt chân Tiên Tôn thập Chuyển.

Nhưng mà, bởi vì Quỳnh Tương hạn chế nên đời này Tiểu Lộ hầu như không khả năng đặt chân đến Tiên Vương Cảnh.

Tam nữ đều là Cự Đầu không sai.

Nhưng luận thực lực không người nào cường hoành như Tiểu Lộ.

Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Lộ trong một lúc miểu sát mấy ngàn Tu Sĩ.

Lúc này, Trần Minh Huy mới ý thức được người có dung mạo không đáng để ý đứng cạnh Diệp Hạo - Tiểu Lộ là cao thủ ẩn tàng.

Thật ra, nói dung mạo Tiểu Lộ không đáng để ý cũng không đúng.

Tướng mạo hay dáng người nàng đều có thể được xưng Thượng Đẳng, nhưng so sánh với Chu Uyển Quân, Lăng Dao, Lâm Ngưng Hạ, trong vô hình bị hạ thấp.

Bởi vì cái gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Trần Minh Huy mơ hồ suy đoán tu vi Tiểu Lộ chí ít cũng phải Tiên Tôn Cao Giai.

Tiên Tôn Cao Giai a!

Lão Tổ Trần gia hắn cũng chỉ có tu vi Tiên Tôn Trung Giai thôi!

- Đi Trần gia.

Trần Minh Huy vội vàng cảm ơn đám người Diệp Hạo.

Trần gia!

Trần Trung Đức nhìn mấy vạn Tu Sĩ bao quanh Trần gia, trong mắt tràn đầy bi phẫn.

- Trương Tùng Tuyền, Mục Sâm Tục, các ngươi muốn đuổi cùng giết tận chúng ta sao?

Trần Trung Đức nhìn hai người đứng đầu đội quân, gầm thét hỏi.

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đạo lý này ngươi phải hiểu chứ?

Nghe vậy Trương Tùng Tuyền lạnh lùng nói.

- Trần gia các ngươi đã xuống dốc, xuống dốc nên có giác ngộ xuống dốc, nếu trước đó các ngươi dâng Khoáng Mạch ra thì sao có chuyện hôm nay?

Mục Sâm Tục nhìn chằm chằm Trần Trung Đức, mắt tam giác hẹp dài tràn đầy hàn quang.

- Hai nhà các ngươi cũng đã đoạt phần lớn sinh ý Trần gia ta, hiện tại, ngay cả căn nguyên sinh tồn cũng phải cướp đi?

Toàn thân Trần Trung Đức run rẩy nói.

- Trần Trung Đức, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua.

Mục Sâm Tục nhàn nhạt nói.

- Trần gia các ngươi đi đến kết cục hôm nay, bởi vì ngươi quá mức nhân từ.

Nói đến đây, Mục Sâm Tục vung tay lên quát lớn:

- Trận Pháp Trần gia sắp bị phá, tất cả mọi người thêm chút sức, đến lúc đó, ngoại trừ Phủ Khố thì tài bảo, nữ nhân, người nào cướp được là của người đó?

Nghe thấy lời ấy, đám đệ tử Mục gia và Trương gia phát ra tiếng sói tru, bọn họ nhìn chằm chằm nữ tử Trần gia, trong mắt đầy vẻ tham lam.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Liên tục mười lần va chạm, Trận Pháp Trần gia rốt cục phá toái, trong nháy mắt này Trần Trung Đức phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn có mạnh hơn thì cũng không thể chống lại tất cả cao thủ bên kia.

Đệ Tử Mục gia và Trương gia lập tức nối đuôi nhau ùa vào, cả đám nhào đến phía nữ tử Trần gia.

Trần Trung Đức vừa định ra tay lại cảm nhận được hai đạo công kích cường hãn, hắn miễn cưỡng tụ lại một tia Pháp Lực đối một chưởng với Mục Sâm Tục.

Trong sát na, tay áo Trần Trung Đức nghịch chuyển phá toái, quần áo vỡ nát, huyết nhục trên cánh tay cũng vặn vẹo vỡ nát.

A!

Hắn kêu thảm một tiếng, ngay lúc này trường kiếm trong tay Trương Tùng Tuyền lấy một góc độ khó lường đâm xuyên qua hắn trái tim hắn.

Toàn thân Trần Trung Đức run lên, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Mục Sâm Tục đang định tiếp tục xuất thủ lại bị Trương Tùng Tuyền ngăn cản:

- Lão gia hỏa này cách chết không xa, sao không để hắn nhìn Trần gia từng bước diệt vong?

- Có lý.

Trương Tùng Tuyền ha ha cười nói.

Xoẹt, tiếng quần áo bị xé rách, nữ tử trẻ tuổi lần lượt bị bức bách, dù những bọn họ liều mạng giãy dụa, vẫn không làm ra chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh này, tròng mắt Trần Trung Đức đỏ lên.

Nhưng mà lúc này hắn cái gì cũng không thể làm.

Bởi vì Sinh Mệnh lực của hắn đang không ngừng trôi qua, hắn chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.

Trần Trung Đức phẫn nộ đồng thời cũng áy náy không thôi.

Lan Thành đã từng chỉ có một nhà nắm giữ.

Đó chính là Trần gia.

Trương gia đi tới Lan Thành bám rễ sinh chồi, Trần gia tuân theo ý tứ Trần Trung Đức không chèn ép, lúc ấy, hắn bảo tộc nhân hợp tác cùng có lợi mới thì hai bên mới lớn mạnh.

Trần gia ôm lấy ý niệm này nên cũng không chèn ép Mục gia bám rễ phát triển.

Mà bây giờ, muốn chèn ép cũng không được nữa.

Đúng lúc này, một đạo Kiếm Quang đáng sợ giống như từ thiên ngoại chém tới làm một vị Trưởng Lão Mục gia hóa thành mảnh vỡ.

Cao thủ Mục gia và Trương gia nhao nhao nhìn lại.

Lần này nhìn bọn họ thân hình ngây ngẩn.

Bởi vì từ đằng xa, một thiếu nữ trong mắt lóe ra hàn quang đáng sợ đến cực điểm.

Hàn quang này có thể đóng băng tất cả.

Toàn bộ đệ tử Mục gia và Trương gia đều dừng lại.

Bởi vì, vừa mới cao thủ hai nhà bọn họ chết đi mười mấy người.

- Giết hết tất cả.

Diệp Hạo lạnh lùng ra lệnh.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Tinh Thần Lực của bốn người Lăng Dao, Lâm Ngưng Hạ, Chu Uyển Quân, Tiểu Lộ hóa thành từng đạo sát phạt chi quang giết tới Mục gia và Trương gia.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm không dứt.

Trương Tùng Tuyền, Mục Sâm Tục kinh sợ.

- Dừng tay.

- Dừng tay.

Hai vị này đang muốn động thủ thì cảm nhận được một ánh mắt băng lãnh rơi vào người bọn họ.

Ánh mắt này, nặng nề như núi, kinh khủng như vực sâu.

- Ngươi là ai?

Trương Tùng Tuyền nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi không tư cách biết.

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp lời.

- Ngươi có biết sau lưng chúng ta là ai không?

Trương Tùng Tuyền hỏi.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo nói xong dừng một chút nói tiếp.

- Nhưng mà ngươi hiện tại có thể gọi hắn đến đây.

- Ngươi xác định?

- Ừm.

Lúc này, trong tay Trương Tùng Tuyền xuất hiện một Truyền Tống Ngọc Phù khẩn cấp.

Trần Trung Đức nhìn thấy đối phương nhanh chóng hành động thì nhắc nhở.

- Vị này Công Tử, tuyệt đối không thể mặc cho hắn kêu người.

- Không sao.

Diệp Hạo nói xong, thân hình lóe lên xuất hiện bên cạnh Trần Trung Đức, thần niệm quét trên người hắn, hai tay kết một Đan Ấn.

Sau khi Đan Ấn tiến nhập vào cơ thể Trần Trung Đức, hắn lập tức phát hiện Sinh Mệnh Chi Hỏa của mình đang dần sáng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận