Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1197: Đánh bại

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Cấm Tiên Chi Thuật!

Theo việc ba động Cấm Tiên Chi Thuật rót vào tứ chi bách hải của mình, Tiết Hồng Di hoảng sợ phát hiện pháp lực bản thân có chiều hướng bị giam cầm.

- Phá cho ta.

Tiết Hồng Di quát ầm lên.

Thoại âm Tiết Hồng Di vừa rơi xuống, toàn thân nàng tràn ra từng đạo áp lực mênh mông.

Vô Thượng Kim Thân.

Tiết Hồng Di vận chuyển Vô Thượng Kim Thân, pháp lực bị giam cầm cũng hơn chậm lại một chút.

Nhìn thấy một màn, Tiết Hồng Di đã hiểu rõ bản thân nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Răng rắc!

Trong u tối, một dải lụa xuyên qua hư không, trên thân lụa phát ta quang huy cực kỳ kinh người, khiến tu sĩ toàn trường có một loại cảm giác khiếp sợ.

- Pháp tắc.

- Đây là pháp tắc.

- Công tử, cẩn thận.

- Pháp tắc chỗ nào cũng có, căn bản không tránh được.

Ngay lúc Chu Uyển Quân chúng nữ nhao nhao kinh hô, đạo pháp tắc xuyên thời không đánh tới trái tim Diệp Hạo.

Khiến tu sĩ toàn trường đều không ngờ, ánh mắt Diệp Hạo đang lộ vẻ nóng bỏng mà nhìn đạo pháp tắc kia.

Lúc dây pháp tắc chuẩn bị xuyên qua hắn, một đạo kiếm ngân vang dội chư tiên, tiếp đó tu sĩ toàn trường thấy một đạo ánh mắt sắc bén phá không mà ra, hung hăng chạm vào pháp tắc của Tiết Hồng Di.

Con ngươi Tiết Hồng Di co rụt lại.

- Ngươi… ngươi làm sao có thể chưởng không pháp tắc?

Yêu Nghiệt nắm giữ chiến lực Tiên Vương.

Nhưng Yêu Nghiệt lại có một thiếu sót trí mạng.

Đó là chưa qua thiên kiếp tẩy lễ, không thể nắm giữ pháp tức, đó cũng là lý do vì sao Yêu Nghiệt không chủ động khiêu chiến Tiên Vương.

- Chuyện ngươi không biết trên đời này còn nhiều lắm.

Diệp Hạo nói đến đây hai tay kết ấn.

Hắn vận dụng một trong những tạo hóa mà Thiên Đạo ban thưởng cho.

Có thể sớm thu được năng lực của cảnh giới kế tiếp.

Diệp Hạo đặt chân đến Tiên Tôn cảnh cũng tự nhiên mà nắm giữ pháp tắc chi lực Tiên Vương mới có.

Nhưng chỉ có thể dùng được ba lần.

Không biết tại sao Tiết Hồng Di nhìn thấy thủ ấn của Diệp Hạo, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

- Giết.

Lúc này Tiết Hồng Di cũng bất chấp thân phận đối phương nữa.

Chu Quang Thái từ xa vội chạy tới nhìn thấy Tiết Hồng Di tế ra một Tiên kiếm Ngũ Thải Lưu Ly, trong mắt vô cùng hoảng sợ.

Diệp Hạo nếu bị giết, Tiết Hồng Di chắc chắn sẽ đền mạng, mà Vạn Lý Tông trên dưới cũng phải chôn cùng.

Mắt thấy Tiên Kiếm muốn trảm tới người Diệp Hạo, một màn thần kì phát sinh.

Chuôi Tiên Kiếm không những không có chém tới Diệp Hạo, mà còn lấy một loại phương thức dị thường rút lui, trở về Túi Càn Khôn trong tay Tiết Hồng Di, mà toàn bộ quá trình Tiết Hồng Di đều đứng im, thậm chí ngay cả tròng mắt cũng không hề động đậy.

Cùng lúc đó, Diệp Hạo động.

Một quyền mang theo năng lượng hủy diệt thiên địa hung hăng đánh lên ngực Tiết Hồng Di.

Tiết Hồng Di phun máu lui lại, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.

Chuyện gì xảy ra?

Tại sao mình bị thương?

Đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.

Mà ngay lúc này, một đạo Đại Tinh Thần Chi Lực kinh khủng mãnh liệt cuốn đến.

Lúc này, Tiết Hồng Di vận dụng Đại Tinh Thần Chi Lực đối kháng.

Nhưng nhục thân nàng bị trọng thương, thức hải cũng đồng thời bị thương, vì vậy Đại Tinh Thần Chi Lực cũng nhận lấy tổn thương, ở trạng thái đỉnh phong còn không kém hơn Diệp Hạo một chút, càng không cần phải nói đến hiện tại, Tiết Hồng Di vừa mới bị trọng thương.

Phốc!

Tiết Hồng Di lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Khác biệt là lần này phun ra máu tươi kim sắc.

Bịch một tiếng, nàng nặng nề ngã xuống đất.

Diệp Hạo từ trên cao nhìn xuống Tiết Hồng Di, lạnh lùng quát.

- Tiết Hồng Di, lá gan ngươi không nhỏ, dám dùng mị hoặc với ta?

Tiết Hồng Di ngẩng đầu nghiêm nghị, nhìn Diệp Hạo trên không nói.

- Chẳng lẽ ta không đẹp?

- Ngươi đẹp hay không thì có liên quan gì với ta.

Diệp Hạo lạnh lùng đáp.

- Ta thích ngươi mà.

Tiết Hồng Di nói câu này khiến Diệp Hạo giật mình.

Mẹ nó chứ!

Thổ lộ?

Lão nương này đang diễn hài sao?

- Lăn đi.

Diệp Hạo phất phất tay.

Tiết Hồng Di nhìn Diệp Hạo, thật sâu một cái nói.

- Ta sẽ không từ bỏ theo đuổi ngươi đâu.

- Chớ ép ta giết ngươi.

Diệp Hạo nhìn Tiết Hồng Di chằm chằm quát lạnh.

Lần này nàng không tiếp tục nói mà nữa xoay người rời đi.

Chu Quang Thái nhìn thấy Tiết Hồng Di rời đi, vội vàng tiến lên.

- Diệp công tử, ta là Tông Chủ Vạn Lý Tông Chu Quang Thái.

- Ngươi đến nói chuyện bồi thường sao?

Diệp Hạo bình thản hỏi.

- Chuyện này do Vạn Lý Tông ta sai, mong Diệp công tử vạch ra một cái, vô luận kết quả gì, Vạn Lý Tông đều tiếp nhận.

Chu Quang Thánh nói lời này cũng coi như đã biết tướng nhận túng.

Không nhận không được a.

Không thấy Lão Tổ Tiên Vương cảnh đều bại trong tay đối phương sao?

- Thiếu Tông Chủ Vạn Lý Tông các ngươi không những ngấp nghé ba thị nữ của ta, còn sai Đại Trưởng Lão các ngươi giết một thị nữ của ta.

Diệp Hạo chỉ vào Cam Dương Hồng cách đó không xa lãnh đạm nói.

- Diệp công tử cảm thấy thế nào mới thích hợp?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Chu Quang Thái trầm ngâm một chút rồi đi về phía Cam Dương Hồng.

- Tông Chủ.

Cam Dương Hồng nhạy bén thấy được trong mắt Chu Quang Thái lóe lên một đạo sát cơ.

- Đừng trách ta.

Tiếng nói vừa dứt, Chu Quang Thái đánh vào đầu Cam Dương Hồng.

Bịch một tiếng, đầu hắn bị đánh nát, máu tươi hòa với óc cuồn cuộn phun lên.

- Diệp công tử, không biết như vậy đã hài lòng ngươi chưa?

Giết Cam Dương Hồng xong Chu Quang Thái phủi tay như chưa có chuyện gì xảy ra quay người hỏi lại Diệp Hạo.

- Chưa đủ.

Diệp Hạo nhìn thật sâu Chu Quang Thái một cái nói.

Vị này thật tâm ngoan thủ lạp a!

- Không biết Diệp công tử còn muốn sao nữa?

- Ta muốn một nửa tài nguyên trong phủ khố Vạn Lý Tông các ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

-Cái này ——?

- Có vấn đề?

- Không có vấn đề.

Diệp Hạo tâm thần khẽ động một đạo phân thân xuất hiện trước mặt hắn.

- Theo Chu Tông Chủ đi lấy tài nguyên.

Diệp Hạo phân phó.

Đợi đến lúc đám người Chu Quang thái rời đi, Trần Trung Đức mới run rẩy dưới sự nâng đỡ của Trần Nguyệt Lan mà đi đến trước mặt Diệp Hạo.

- Trần Trung Đức gặp qua Diệp Công Tử.

Diệp Hạo quá nổi danh.

Thế lực to nhỏ nào ở Cửu Trọng Thiên mà chưa nghe qua tên của hắn chứ?

Chính là vì nghe qua nên Trần Trung Đức mới biết rõ Diệp Hạo có địa vị cỡ nào.

Thế hệ tuổi trẻ, không người có thể so.

Diệp Hạo đỡ Trần Trung Đức lên.

- Không cần như thế.

- Phải vậy, phải vậy, hôm nay nếu không nhờ có Diệp công tử, Trần gia chúng ta đã diệt môn rồi.

Trần Trung Đức lập tức nói.

Diệp Hạo lơ đễnh nói.

- Chỉ là đúng lúc gặp thôi.

- Lão Tổ, hay mời Diệp công tử đi vào nhà đi, chỗ này không phải nơi để nói chuyện.

Trần Minh Quang lúc này lên tiếng nhắc nhở.

- Đúng đúng đúng, ngươi nhìn xem ta già nên hồ đồ rồi.

Trần Trung Đức xin lỗi một tiếng rồi tự mình mời Diệp Hạo đi đến phòng khách.

Phòng khách sớm đã được Trần Minh Huy an bài quét dọn sạch sẽ.

Bất quá Diệp Hạo chỉ cùng Trần Trung Đức hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Bởi vì Diệp Hạo cũng không có bao nhiêu hứng thú với Trần gia, lần này đến đây chỉ nể mặt Trần Nguyệt Lan mà thôi.

- Nguyệt Lan, Diệp công tử tựa hồ có chút không kiên nhẫn?

Đợi đến lúc Diệp Hạo rời đi Trần Trung Đức thăm dò hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận