Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1203: Cự Đầu chiến

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Đông Lâm đã sớm biết Chu Uyển Quân rất mạnh.

Đó cung là lý do vì sao vừa mới lên hắn đã lập tức vận dụng Kim Cương Tôn Thể.

Nhưng hắn vẫn không hiểu dù bản thân vận dụng Kim Cương Tôn Thể mà vẫn không thể làm gì được đối phương, thậm chí hắn còn mơ hồ ý thức được bản thân tựa hồ bị Chu Uyển Quân áp chế.

- Ngươi rốt cuộc là người nào?

Đông Lâm nhìn chằm chằm Chu Uyển Quân nói.

Mà mới nói ra chữ thứ nhất, tinh thần lực bên trong mi tâm Đông Lâm đã cuồn cuộn như thác mà đổ xuống.

Phô thiên cái địa, vô cùng vô tận.

- Hèn hạ.

Trận Đạo Đường Mộc Nhã nhìn thấy một màn này, tức giận đến toàn thân phát run.

- Cái này tính là hèn hạ sao?

- Không sai. Song phương cũng đã bắt đầu đại chiến, như vậy thì dù sử dụng thủ đoạn gì cũng hợp tình hợp lí cả.

- Chỉ có thể nói nữ tử kia không trải qua chiến đấu, lại trách ai được?

- Tới cửa gây hấn phải làm tốt giác ngộ bị giết.

- Phá sơn môn ta, giết nàng một vạn lần, đều không đủ.

Nhìn đệ tử Đông Tiên Điện nói về Đông Lâm, trong mắt Hoàng Phủ Kiếm tràn đầy đau lòng.

- Ta muốn biết từ lúc nào hèn hạ đã có thể quang minh chính đại mà nói?

Lúc này một thanh âm băng lãnh vang dội khắp thiên địa, tiếp lấy đám người liền thấy một nữ tử thân mặc hồng trang xuất hiện, mắt phượng nàng chứa sát ý lạnh lùng liếc nhìn những đệ tử đang nói chuyện phiến.

- Sở Kiều Kiều, đừng quên thân phận ngươi.

Lúc này một nữ tử hoàng y dung mạo không kém Sở Kiều Kiều lạnh lùng nói.

- Hoàng Đa Đa, những năm này ngươi làm tùy tùng đi theo Đông Lâm, thậm chí còn không tiếc dâng thân thể bản thân, nhưng ngươi chiếm được cái gì?

Sở Kiều Kiều khinh thường nhìn nữ tử đang răn dạy mình nói.

- Đông Lâm có từng nhìn thẳng vào ngươi chưa?

Không thể không nói Sở Kiều Kiều đang bóc vào nổi đau của người khác.

Hoàng Đa Đa đang định nói gì bỗng nhiên nghe được từng đạo kinh hô, mà khi nàng nhìn về phía đấu trường thì không khỏi giật mình.

Hoàng Đa Đa thấy được cái gì? Nàng thấy được một đạo thân ảnh lảo đảo lui về sau.

Mà đạo kia thân ảnh không phải kẻ khác.

Chính là thần tượng trong lòng nàng.

—— Đông Lâm!

Mỗi bước lui lại không gian dưới chân liền bể nát, cứ như vậy lui về sau mười mấy bước giữa không trung xuất hiện mười mấy không gian hắc động to lớn.

- Tinh thần lực của ngươi làm sao có thể mạnh hơn ta?

Đông Phương Lâm không nghĩ đến bản thân đánh lén còn bị Chu Uyển Quân làm thương tổn.

Trên người Chu Uyển Quân phóng ra quang trạch thanh ngọc.

Bất quá loại này quang trạch lại cực kỳ mà thanh lãnh, Tu Sĩ giữa sân đều cảm thấy cỗ hàn ý này.

- Đây là cái gì?

Sở Kiều Kiều rơi xuống trước mặt Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Băng Phách Huyền Thể.

Diệp Hao nhìn Sở Kiều Kiều trổ mã càng xinh cười nhạt đáp.

- Huyền thể?

- Trong tình huống ngang cấp sẽ không kém tôn thể, mà hiệu quả chắc ngươi cũng thấy đây.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng lại một cái nói.

- Có muốn hay không?

- Đừng nói giỡn.

Sở Kiều Kiều chỉ coi Diệp Hạo đang nói đùa.

Đây chính là Huyền Thể a!

Vô cùng tạo hóa mới được nha!

Nhưng Sở Kiều Kiều không ngờ trong tay Diệp Hạo xuất hiện một hộp ngọc, sau một khắc hộp ngọc tự động mở ra, đồ vật trong hộp ngọc lập tức xuất hiện trong mắt tất cả các tu sĩ.

Một mai phát ra hàn băng lạnh kinh khủng.

Khác biệt là mai hàn băng này có hình trái tim, hơn nửa còn đang đập giống trái tim.

- Đây là cái gì?

Sở Kiều Kiều nhìn thoáng qua cũng không thể di chuyển ánh mắt.

Mai hàn băng hình trái tim phát ra màu như lưu ly.

Kinh diễm, tuyệt luân.

- Băng Phách Chi Tâm.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nuốt vào mai này Băng Phách Chi Tâm, ngươi sẽ nắm giữ Băng Phách Huyền Thể.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống cho dù Đông Lâm đang giao thủ với Chu Uyển Quân cũng động dung.

- Băng Phách Chi Tâm.

Con mắt Đông Lâm gắt gao nhìn Băng Phách Chi Tâm trong tay Diệp Hạo nói.

- Giao Băng Phách Chi Tâm cho ta, ta có thể tha cho các ngươi tội chết.

Bên trong Băng Phách Chi Tâm chứa lực lượng vô cùng cường hãn.

Đông Lâm biết rõ Diệp Hạo hơn phân nửa không hề lừa gạt Sở Kiều Kiều.

Bản thân nếu chiếm được Băng Phách Chi Tâm, hắn có thể nắm giữ Băng Phách Huyền Thể, đến lúc đó Băng Phách Huyền Thể lại tăng thêm Kim Cương Tôn Thể, hai đại thể chất này kết hợp với nhau sẽ bộc phát ra lực lượng cỡ nào?

Ngẫm lại đều kích động a!

- Tha chúng ta tội chết?

Nghe được câu này ánh mắt Chu Uyển Quân nhìn Đông Lâm như đang nhìn một người bị ngu ngốc.

- Ta thực sự muốn biết ngươi từ đâu có thể có dũng khí nói ra câu này?

- Ta ngang dọc Đằng Long Các không phải dựa vào chiến lực mà nhờ tạo hóa ta nắm giữ.

Đông Lâm lạnh lùng nói ra.

- Mộ khi ta tế ra tạo hóa dù ngươi có mạnh hơn cũng phải hôi phi yên diệt.

- Ha ha.

Chu Uyển Quân đáp lại bằng một nụ cười lạnh.

Nhìn thấy tiếu dung trên mặt Chu Uyển Quân trong mắt Đông Lâm không khỏi lộ ra một vòng sát ý.

- Ngươi đã một lòng muốn chết cũng đừng trách ta.

Vừa dứt lời đỉnh đầu Đông Lâm xuất hiện một chuôi chiến đao huyết khí rộng lớn.

Xoát!

Chuôi này Chiến Đao trong khoảnh khắc phá vỡ trời cao.

Nhanh!

Nhanh đến mức cực hạn!

Toàn trường chỉ có hai đạo thân ảnh thấy rõ quỹ tích của chuôi Chiến Đao này.

Một là Diệp Hạo.

Một cái khác chính là Chu Uyển Quân.

Chỉ là Đông Lâm không ngờ tới chuôi Chiến Đao cách Chu Uyển Quân còn 1 mét đã bị lưu ly chi quang trên người nàng cản trở.

Khó có thể tiến thêm một bước.

Lưu Ly Ấn.

Ngay lúc Đông Lâm vận dụng tạo hóa Chu Uyển Quân quả quyết vận dụng Lưu Ly Ấn.

Lưu Ly Ấn khởi động nháy mắt lưu ly chi quang liền bảo về toàn thân nàng.

- Tạo hóa trong miệng ngươi nói đây à?

Chu Uyển Quân nói đến đây, chiến kiếm trong tay đâm tới chuôi chiến kiếm kia, bịch một tiếng chuôi chiến do Đông Lâm tế ra nhanh chóng hóa thành mảnh vỡ.

Sắc mặt Đông Lâm không khỏi âm trầm.

Chu Uyển Quân làm vậy chẳng khác đánh vào mặt hắn.

- Lại nhìn một chút tạo hóa thứ hai của ta.

Đông Lâm vừa nói xong một đạo thân ảnh cao trăm trượng xuất hiện sau lưng Đông Lâm.

Thân ảnh này xuất hiện tu sĩ toàn trường hông nhịn được mà kinh hô.

- Thượng Cổ Bạo Viên.

Diệp Hạo nhìn thân ảnh sau lưng Đông Lâm bình thản nói ra.

- Nàng có thể là đối thủ của Đông Lâm không?

Chung Thần Tú có chút lo lắng hỏi.

Diệp Hạo nhìn về phía Chu Uyển Quân nói.

- Uyển Quân, đừng đùa nữa.

Cái gì?

Tu sĩ toàn trường nghe Diệp Hạo nói vậy đều có một loại cảm giác kinh ngạc.

Đừng đùa nữa?

Chẳng lẽ Chu Uyển Quân vẫn chưa dùng hết sức?

Quả nhiên Diệp Hạo vừa nói xong, thần sắc trên mặt Chu Uyển Quân lập tức thu liễm lại, nắm chiến kiếm trong tay, thần sắc nghiêm nghị kết ấn.

Theo đó, một chuôi chiến kiếm phát ra thanh quang xuất hiện bên người Chu Uyển Quân, sắc mặt cao tầng Đông Tiên Điện đều trở nên nghiêm túc.

Bởi vì bọn hắn cảm nhận được cảm giác không thể địch lại từ trên chuôi chiến kiếm.

Khóe miệng Đông Lâm lại toát ra vẻ cười lạnh nói.

- Đây cũng là át chủ bài của ngươi?

Bất quá sau một khắc, nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận