Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1224: Khó lòng tòng mệnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Kình địch!

Bình Tứ Phương ý thức được người trước mặt rất mạnh.

- Giao Long Xuất Hải.

Bình Tứ Phương thét lớn đồng thời vung tay điểm Trường Thương trong tay về phía trước, mũi thương sắc bén như đâm thủng cả không gian trước mặt.

Xa xa nhìn lại như thấy một con Giao Long xông ra đại hải thẳng hướng trời cao gào thét thương sinh.

Thời điểm Bình Tứ Phương thốt lên chữ cuối cùng, đầu Giao Long kia cách Vân Tử Minh chỉ còn vài mét.

Vân Tử Minh lúc này động.

Trường Thương trong tay chỉ đơn giản hướng về phía trước điểm một cái.

Thoạt nhìn đơn giản bình thường.

Thế nhưng đầu Giao Long lại nháy mắt bị xé rách, Thương Ý đáng sợ bạo phát tràn ngập toàn bộ không gian, dù Bình Tứ Phương ở xa cũng bị Thương Ý vô hình chấn nhiếp tâm thần, có chút thất thố.

Oa một tiếng, Bình Tứ Phương phun ra một ngụm máu tươi.

- Thương Vương?

Trong mắt Vân Tử Minh tràn đầy vẻ khinh bỉ nói:

- Ngươi không xứng cái danh xưng này.

- Vân Tử Minh, ngươi dám nhục mạ ta?

Bình Tứ Phương tức giận gầm thét, chợt vọt tới Vân Tử Minh.

- Thần Long Bãi Vĩ!

- Tiềm Long Xuất Uyên!

- Phi Long Tại Thiên!

Bình Tứ Phương dùng toàn bộ thương chiêu mà mình đã dày công nghiêng cứu, dung hợp đánh ra.

Nhưng vô luận Thương Thuật hắn có tinh diệu bao nhiêu hắn vẫn liên tục bại lui, trong quá trình lui lại ấy trên người Bình Tứ Phương xuất hiện từng đạo vết thương.

Nhục nhã.

Bình Tứ Phương là cáo già lâu năm làm sao còn không nhìn ra Vân Tử Minh đang nhục nhã hắn.

Nhưng hắn có thể làm gì?

Bịch một tiếng, Bình Tứ Phương bị Trường trong tay Thương Vân Tử Minh xuyên qua người đóng vào bức tường đối diện.

Vân Tử Minh phủi tay, trong mắt đầy vẻ trêu tức:

- Bình Tứ Phương, ngươi khiến ta quá thất vọng.

Tròng mắt Bình Tứ Phương tức khắc đỏ lên.

Thân hình Vân Tử Minh lóe lên đã xuất hiện trước mặt hắn.

- Ngươi không phục?

Bình Tứ Phương liều mạng giãy dụa muốn bức Trường Thương trên người mình ra, nhưng hắn càng giãy dụa máu tươi nơi vết thương càng nhiều, ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở, cả người Bình Tứ Phương thấm đẫm máu tươi.

- Giun dế.

Vân Tử Minh nhìn hết tất cả vào trong mắt nhàn nhạt nói.

- Vân Tử Minh, ngươi đang làm cái gì đấy?

Đúng lúc này một đạo thanh âm băng lãnh vang lên giữa không trung, tiếp đó Vân Tử Minh thấy Xuân đang đầy sát khí từ trên trời rơi xuống.

- Xuân Các Chủ.

Sắc mặt Vân Tử Minh hơi biến đổi, bất quá chợt mở miệng nói.

- Ta đến đây khiêu chiến Bình Tứ Phương.

- Khiêu chiến ngươi trong miệng ngươi đây sao?

Xuân chỉ Bình Tứ Phương bị đóng đinh trên vách hỏi.

- Thời điểm xuất thủ không khống chế tốt lực đạo, mong Xuân Các Chủ chớ trách.

Vân Tử Minh nói xòn, đại thủ vương ra khẽ động, Trường Thương hóa thành một đạo Kim Quang bay vào trong tay hắn.

Mất đi Trường Thương cố định, Bình Tứ Phương ngã xuống, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi.

- Ngươi…

Xuân không khỏi nổi giận.

Vân Tử Minh rõ ràng không cho nàng mặt mũi.

Kỳ thật Xuân rất rõ ràng Vân Tử Minh vì sao như vậy?

Gia hỏa này có một Lão Tiên Vương chống lưng, tu vi vị kia cũng đã đạt đến Cao Giai, mà hắn cũng đã là một tôn Cự Đầu, tương lai đạt đến Tiên Vương Đỉnh Phong hẳn không có khó khăn, bản thân mình trong mắt bọn hắn đều rất kém cỏi, không thể nào có thể đột phá Tiên Vương, vì thế mà hắn không có bao nhiêu lòng kính sợ nàng cả.

Ba!

Đúng lúc này một tiếng tát thanh thúy vang lên trong không trung.

Mặt mũi Vân Tử Minh tràn đầy kinh ngạc bưng lấy nửa bên mặt nhìn về phía thanh niên thần bí vừa xuất hiện.

- Ngươi.

Ba!

Vân Tử Minh vừa định hỏi đối phương là ai, nhưng chưa kịp mở miệng, đối phương lại tặng hắn một cái tát tay vang dội.

Oanh!

Khí thế toàn thân Vân Tử Minh bạo phát.

Thế nhưng đón tiếp hắn lại là một cái tát tay, kí thế toàn thân hắn ầm ầm sụp đổ, cả người ngơ ngác đứng ngây ra.

Hắn rốt cuộc không dám lên tiếng.

- Xuân Các Chủ, ngươi quản lý có vấn đề rồi.

Đánh Vân Tử Minh chính là Diệp Hạo, hắn cười híp mắt nhìn Xuân.

- Những gia hỏa đều có bối cảnh thông thiên, ta cũng hữu tâm vô lực.

Thời điểm Xuân nói câu nói này, khuôn mặt đầy vẽ bất đắc dĩ.

Làm sao động?

Như thế nào động?

Nếu nàng là cường giả Tiên Vương thì đã sớm động thủ rồi.

Nhưng hiện giờ nàng chưa phải.

Mà Đệ Tử Đằng Long Các có 80% đặt chân đến Tiên Vương.

- Đối đãi dạng ngươi kiệt ngạo bất tuân này chỉ có đánh hắn thật đau, đánh cho hắn sợ thì hắn mới ngoan ngoãn được.

Diệp Hạo nói xong, một cước đạp tới Vân Tử Minh vừa mới đứng lên, hắn kêu thảm một tiếng, một chân bị đạp nát hóa thành huyết vụ đầy trời.

- Diệp Tông Chủ, Sư Tôn Vân Tử Minh là một Cao Giai Tiên Vương a.

Bình Tứ Phương chần chờ một chút vẫn nhắc nhở.

Bình Tứ Phương nhìn ra Diệp Hạo vì bản thân mình mới xuất thủ.

- Cao Giai Tiên Vương cũng không quan trọng

Diệp Hạo nhìn Bình Tứ Phương một cái nói:

- Chuyện này Sư Tôn hắn sẽ không dám quản.

Trong mắt Bình Tứ Phương không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhìn bộ dáng Diệp Hạo thì biết, phía sau hắn chắc có một tôn cao thủ cực kì khủng bố.

- Ngươi nếu có gan thì đừng đi.

Vân Tử Minh mặt âm trầm nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta ở chỗ này chờ ngươi nè.

Diệp Hạo cười lạnh đáp lại.

Lúc này Vân Tử Minh đánh ra một đạo Ngọc Phù Truyền Tấn Khẩn Cấp.

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn Vân Tử Minh một cái, đi tới bên người Bình Tứ Phương,

- Không nghĩ đến đã lâu không gặp, ngươi vẫn còn kẹt ở Ngọc Tiên 31 Chuyển.

Năm đó thời điểm Diệp Hạo quét ngang 31 Chuyển, Tu Sĩ cuối cùng ra sân là Bình Tứ Phương.

Lúc ấy Bình Tứ Phương nói mình là người Đằng Long Các hiện đang giữ chức Trưởng Lão, y nghĩa tự trào phúng.

Bình thường mà nói, Tu Sĩ đồng cấp bậc với Bình Tứ Phương hoặc Tu Sĩ đột phá Kim Tiên cảnh, đều rời khỏi Đằng Long Các ra ngoài lập thế lực riêng, mà bản thân hắn tu vi lại kẹt tại 31 Chuyển chậm chạp không đột phá nổi.

Nghe vậy Bình Tứ Phương trầm mặc một trận, trong mắt lóe lên vẻ kiên nghị:

- Nếu không thể đột phá đến 32 Chuyển, ta đời này tình nguyện không đột phá nữa.

- Bản Nguyên của ngươi đã hao tổn gần hai phần ba, dù cố gắng cũng không có khả năng đột phá.

Nhãn lực Diệp Hạo đáng sợ cỡ nào, nhìn một cái đã xem thấu căn cơ Bình Tứ Phương.

- Ta tin tưởng dựa vào nghị lực của bản thân mình xớm muộn gì cũng sẽ đột phá, không cần ngươi quan tâm.

Bình Tứ Phương động dung, bất quá vẫn nói ra.

- Bình Tứ Phương, ngươi ngốc quá.

Lúc này Xuân nhìn không nỗi nữa, âm thầm truyền âm cho hắn.

- Ngươi biết rõ Diệp Hạo là Đan Sư cấp bậc gì sao? Thập Nhị Phẩm như hắn tiện tay có thể luyện chế ra Tiên Đan bù đắp căn cơ cho ngươi.

- Cái gì? Thập Nhị Phẩm Đan Sư?

Bình Tứ Phương bị dọa giật nãy mình.

Chợt hắn quỳ một chân trước mặt Diệp Hạo gấp gáp nói,

- Cầu Diệp Tông Chủ ban thuốc.

- Muốn chữa trị ngươi căn cơ chỉ có Tố Hoàn Đan.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

- Toàn bộ Cửu Trọng Thiên không có bao nhiêu người có năng lực luyện chế cả, bởi vậy ngươi phải biết giá trị một khỏa Tố Hoàn Đan là bao nhiêu.

- Diệp Tông Chủ ngươi muốn thế nào mới bằng lòng ban thuốc?

Bình Tứ Phương trầm giọng hỏi.

Diệp Hạo không nói nhàn nhạt nhìn hắn.

Bình Tứ Phương tựa hồ nghĩ tới gì đó.

- Ý Diệp Tông Chủ là để ta đi theo ngươi?

Không đợi Diệp Hạo trả lời Bình Tứ Phương lại nói tiếp.

- Diệp Tông Chủ nếu có ý này thì xin thứ cho ta khó lòng tòng mệnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận