Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1225: Bình Tứ Phương hối hận

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

-Bình Tứ Phương.

Xuân mới vừa nói đến đây đã bị Bình Tứ Phương ngắt lời:

- Các Chủ, xin lỗi, trừ ngươi ra ta sẽ không đi theo bất kỳ kẻ nào.

Nghe được Bình Tứ Phương nói như vậy, Xuân không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đúng lúc này Trác Tinh Nhi cùng Ngọc Long vai sóng vai đi tới, thời điểm hai vị này đến phụ cận liền cung kính hành với Diệp Hạo.

- Tông Chủ.

- Tông Chủ.

Bình Tứ Phương không khỏi trừng lớn hai mắt nói,

- Trác sư tỷ, ngươi như thế nào mà lại……?

Hắn đối với Trác Tinh Nhi vẫn có yêy thích nhàn nhạt.

Trên thực tế, toàn bộ nam tử Đằng Long Các không có mấy người không thích Trác Tinh Nhi cả.

Trác Tinh Nhi dung mạo xinh đẹp, tu vi lại cao, còn biết luyện đan.

Ai sẽ không thích?

Bất quá tính cách nàng cực kỳ bá đạo làm cho người ta chùn bước không dám lại gần, nếu không cũng sẽ không đạt được danh hiệu chiến thần Đằng Long Các?

- Ta và Ngọc Long đều đi theo Diệp Tông Chủ.

Trác Tinh Nhi nhẹ giọng nói.

- Cái gì? Ngươi đi theo Diệp Hạo?

Vẻ mặt Bình Tứ Phương đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Bình Tứ Phương, tại sao ngươi lại biểu lộ ra bộ dạng này, không lẽ ngươi không chịu theo Diệp tông chủ?

Ngọc Long kinh ngạc hỏi lại hắn.

Cự Đầu đi theo Diệp Hạo không phải rất bình thường sao?

Bên người Phúc Tinh cũng có hai tôn Cự Đầu mà!

Tại sao Bình Tứ Phương lại hiện ra thần sắc ngạc nhiên đến nổi không thể tưởng tượng nổi như thế?

Ngọc Long và Trác Tinh Nhi không biết sự tình Diệp Hạo cũng có thể lý giải, dù sao đoạn thời gian này bọn họ hai người một mực nạp ảnh tiềm hành, không giống như Bình Tứ Phương một mực đợi ở Đằng Long Các, hắn làm sao không biết chuyện của Diệp Hạo đây?

Ngọc Long vẫn nghĩ sai.

Gia hỏa Bình Tứ Phương này ở Đằng Long Các không có nhân mạch gì cả, vô luận đời cũ hay đời mới không có người nào để ý hắn? Bởi vì nhìn bộ dáng hắn, đến Ngọc Tiên 32 Chuyển cũng không thể đột phá nổi, ai thèm giao tiếp chứ.

Người như Bình Tứ Phương vậy không đột phá nổi Kim Tiên cảnh 32 Chuyển, điều này có nghĩa tương lai có thể đi đến Tiên Tôn Cao Giai cũng không tệ, Thiên Kiêu, Yêu Nghiệt nào lại muốn làm bạn cùng một phế vật?

Cứ thế, mà toàn bộ thời gian Bình Tứ Phương đều tu luyện trong đình viện của mình.

Không để ý đến chuyện bên ngoài.

- Chẳng lẽ có chuyện gì ta không biết?

Bình Tứ Phương ý thức tới bản thân đã bỏ qua điều gì đó nên hỏi.

- Ngươi biết Phúc Tinh không?

Ngọc Long hỏi lại.

- Nam Vực Yêu Nghiệt, chiến lực còn cao hơn Cự Đầu, có thể xưng Tuyệt Thế.

Bình Tứ Phương nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời.

Phúc Tinh những năm này khiêu chiến 6 tôn Cự Đầu Đằng Long Các, mà tất cả đều bị một chiêu đã bại.

- Ngay vừa rồi Diệp Tông Chủ cường thế ba chiêu đánh bại Phúc Tinh, nếu không phải Sư Tôn hắn thời khắc mấu chốt xuất thủ, Phúc Tinh hiện tại cũng đã hình thần câu diệt.

Ngọc Long nói đến đây lấy một loại thần sắc sùng bái nhìn Diệp Hạo.

Hắn không cách nào tưởng tượng được Diệp Hạo làm sao có thể cường hoành như thế?

Ngọc Long đã từng cùng Phân Thân Phúc Tinh giao thủ, cho dù chỉ một cái Phân Thân, hắn cũng không có dũng khí ngăn cản, bởi vậy có thể tưởng tượng Bản Tôn Phúc Tinh đáng sợ cỡ nào?

Phúc Tinh cường đại như vậy mà trước mặt Diệp Hạo lại không chịu nổi một kích.

- Cái gì?

Bình Tứ Phương kinh sợ.

Lúc này hắn đã minh bạch tại sao Ngọc Long cùng Trác Tinh Nhi có thân phận Cự Đầu lại từ bỏ tôn nghiêm đi theo Diệp Hạo.

Diệp Hạo quá mức kinh diễm.

Dạng tồn tại này có thể nói là thế hệ trẻ kinh diễm nhất Nhất Trọng Thiên.

Ai có thể so sánh cùng?

Không thể phủ nhận Nhất Trọng Thiên còn có Yêu Nghiệt? Nhưng không ai có thể trong ba chiêu đã cường thế đánh bại Phúc Tinh?

Không có!

Nhưng Diệp Hạo làm được.

Bất quá hắn vừa mới cự tuyệt, giờ cũng không thể mặt dày mà năn nỉ đi theo hắn.

Đúng lúc này, trước mặt Bình Tứ Phương xuất hiện một bình ngọc.

Hắn ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hạo.

- Trong bình ngọc có một viên Tố Hoàn Đan, có thể bù đắp căn cơ cho ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bất quá ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái nhân tình.

Khuôn mặt Bình Tứ Phương đều lộ vẻ kích động, hắn nắm bình ngọc trong lòng bàn tay, lấu ngữ khí ngưng trọng nói.

- Sau này chỉ cần ngươi có việc, dù núi đao biển lữa chỉ cần gọi một tiếng, ta đều không nhíu mày.

Diệp Hạo đang đinh nói cái gì, chợt nhìn về phương xa. Sau một khắc, một lão giả đầu trọc xuất hiện từ trong không gian.

Lão đầu trọc vừa mới giáng lâm đã tức miệng mắng to:

- Con mẹ nó, người nào chán sống dám đụng đến đồ đệ ta?

- Ngươi chửi mẹ ai đó? Ngươi muốn chết hả?

Đầu trọc lão giả không ngờ một thanh niên lại dám hô to gọi nhỏ với mình.

Lão giả không khỏi nhìn về phía đối phương.

Bỗng nhiên sắc mặt hắn chợt xanh mét thốt lên :

- Diệp Hạo?

- Ngươi biết ta?

- 10 năm trước khi ta đến Cửu Trọng Thiên ngẫu nhiên nghe nói qua sự tích của ngươi.

Lão giả cẩn thận từng li từng tí nói.

- Nghe nói toàn bộ Thượng Thần Cửu Trọng Thiên đều thiếu nhân tình của ngươi?

- Thượng Thần?

Vân Tử Minh giật mình hỏi:

- Sư Tôn, đây là cảnh giới gì?

- Thượng Thần kỳ thật là Bán Thần cảnh, sở dĩ gọi Thượng Thần vì tôn trọng bọn họ.

Lão giả đầu trọc nhìn Vân Tử Minh một cái sau đó lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Tin đồn mà thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Thượng Thần Cửu Trọng Thiên không thiếu ngươi nhân tình hả?

- Thiếu chứ.

- Vậy sao ngươi còn nói là tin đồn?

- Chỉ có đại bộ phận Thượng Thần thiếu nhân tình ta thôi, còn có mấy vị khác vẫn chưa thiếu nợ ta.

Khóe miệng lao giả không khỏi co giật.

Đây con mẹ nó có cái gì khác nhau?

- Sư Tôn, cường giả Bán Thần Cửu Trọng Thiên vì sao thiếu nhân tình hắn thế?

Vân Tử Minh nuốt nước miếng một cái hỏi tiếp.

Ba!

Vân Tử Minh bưng khuôn mặt sưng vù, kinh ngạc hỏi:

- Sư Tôn, người làm gì vậy?

- Đồ nghiệt chướng, Diệp tiểu hữu là người ngươi có thể đắc tội sao? Còn không mau nhận lỗi?

Mặt lão giả tràn đầy sát khí nhìn Vân Tử Minh quát.

Mà lúc này, trong tai Vân Tử Minh vang lên truyền âm của sư tôn.

-Tiểu tổ tông của ta ơi. Ngươi biết rõ thân phận Diệp Hạo là gì sao? Nói ra hù chết ngươi, vị này không phải người chúng ta có thể đắc tội được.

Đầu trọc lão giả vội vàng nói:

- Có lẽ ngươi không biết vị này chỉ cần một câu, đừng nói ngươi thậm chí ta chỉ sợ sống không được vài phút đã bị người giết chết.

- Khủng bố như vậy?

Vân Tử Minh bị dọa sợ.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đang nói đùa?

Nghe được như thế, sắc mặt Vân Tử Minh thay đổi mấy lần sau đó nhìn qua nói với Diệp Hạo.

- Diệp Tông Chủ, mới vừa rồi ta có nhiều đắc tội, còn mời ngài đại nhân bất kể tiểu nhân, tha thứ ta lần này.

Thời điểm nói đến đây, tay Vân Tử Minh không ngừng mà tát liên tục lên mặt mình.

Vân Tử Minh ra tay rất hung ác a!

Mười tát đã đánh bản thân thành đầu heo.

- Được, chuyện này bỏ qua đi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi phất tay.

Kỳ thật Vân Tử Minh cũng không có đắc tội Diệp Hạo, hắn chỉ không quen nhìn đối phương bá đạo, nhưng giết người chỉ cần đầu người rơi xuống đất, Diệp Hạo cũng không muốn làm quá phận.

- Cái kia ….. không biết Diệp Tông Chủ có thể để cho ta đi theo ngươi không?

Vân Tử Minh một mặt mong đợi hỏi.

- Hả, muốn theo ta?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi.

- Đúng vậy!

- Viêm Hoàng Tông ta không có hạng người ỷ thế hiếp người.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút vẫn nói thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận