Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1229: Tạo hóa Tai Tinh

- Ha ha.

Diệp Hạo nở nụ cười:

- Có lẽ ngươi cảm thấy ngươi vô địch thiên hạ, nhưng trong mắt ta không tính cái gì? Hôm nay ta dùng sự thực nói cho ngươi, cái ngươi gọi là tạo hóa và cơ duyên, ở trong mắt ta không là cái gì hết?

Vừa nói xong, trên người Diệp Hạo toát ra vô cùng vô tận kim sắc quang trạch.

Từ xa Diệp Hạo oanh ra một quyền.

Không có dấu vết Thần Thông, không ba động Huyền Thuật, đơn thuần Nhục Thân Chi Lực.

Tai Tinh hừ lạnh một tiếng nói:

- Đọ Nhục Thân, ai sợ ai?

Tai Tinh nói đến đây cũng từ xa đập ra một quyền.

Nhục Thân đối kháng!

Hai quyền chạm vào cùng một chỗ, không gian giữa không trung bị xé rách, sóng xung kích kinh khủng làm cho các Tu Sĩ nơi xa quan sát biến sắc.

May mắn bọn họ đã chạy ra xa, nếu không chỉ mỗi sóng xung kích có thể chôn vùi bọn họ.

Tai Tinh cảm thấy từng đợt đau nhói, cúi đầu xem xét nắm đấm.

- Nhục Thân thật bá đạo.

Hắn lẩm bẩm.

Bởi vì một quyền này cũng làm lục phủ ngũ tạng hắn nhẹ nhàng chấn động.

Tai Tinh đang muốn bình phục một chút thì trước mặt xuất hiện một thân ảnh.

Không phải Diệp Hạo thì là ai?

- Lại đến.

Diệp Hạo cao giọng nói.

Oanh!

Tai Tinh nâng nắm đấm đánh tới.

Lần này không còn Quyền Ý đối kháng nữa mà là Nhục Thân đối kháng.

Hai cái nắm đấm đụng vào nhau, lập tức lá gan, ruột, dạ dày Tai Tinh chấn động không ngừng, một ngụm nghịch huyết từ trái tim dọc theo yết hầu bừng lên.

Trên mặt hắn tái nhợt.

- Lại đến.

Diệp Hạo lần nữa oanh ra một quyền.

Tai Tinh lại cũng không chịu nổi, thân thể vô lực đánh rơi xuống phía sau.

- Tai Tinh, bại?

- Diệp Hạo chỉ cần ba chiêu đả thương nặng Phúc Tinh, Tai Tinh có mạnh hơn cũng không phải đối thủ.

- Diệp Hạo, vô địch!

Trong khi Tu Sĩ Triều Nguyên Thành thảo luận, Tai Tinh đang rơi xuống bỗng nhiên ngừng lại, hai con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm bọn họ quá lạnh:

- Các ngươi chán sống a.

Nghe vậy, tất cả ngậm miệng lại không dám hó hé.

Bọn họ mới ý thức được vị kia không phải bản thân có thể đàm luận.

Nhìn thấy bộ dáng e ngại của những Tu Sĩ, ánh mắt Tai Tinh rơi vào trên người Diệp Hạo:

- Ngươi thắng mà không vinh.

- Ngươi cảm thấy ta vận dụng Tiên Tôn tam Chuyển Nhục Thân sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

Tai Tinh sở dĩ nói như vậy bởi vì hắn chỉ có tu vi Tiên Tôn nhị Chuyển.

Sắc mặt Tai Tinh biến đổi:

- Làm sao có thể?

- Cùng giai thì thực lực của ta là vô địch.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Vô địch?

Ai dám nói bản thân vô địch?

- Diệp Hạo, đến cấp độ này Nhục Thân và Thần Hồn đều không phải quan trọng nhất.

Tai Tinh nói đến đây dừng một chút:

- Tạo hóa, tạo hóa mới là át chủ bài.

- Vậy để cho ta nhìn xem tạo hóa của ngươi ra sao.

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng nhàn nhạt nói.

- Sẽ không để cho ngươi thất vọng.

Tai Tinh nói đến đây luân động nắm đấm đánh tới Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhíu mày.

Hành động này của Tai Tinh rất khác thường.

Bởi vì hắn rõ ràng không đấu lại Nhục Thân với mình.

Khi Tai Tinh cách còn mười mét, Diệp Hạo động, lực lượng trong cơ thể ầm vang bộc phát tràn vào tứ chi bách hài, nhưng ngay lập tức sắc mặt Diệp Hạo thay đổi.

Hắn phát hiện bản thân bị hạn chế điều động Nhục Thân.

Lúc này, Diệp Hạo không kịp suy nghĩ nhiều, điều động lực lượng còn có thể, đối oanh với Tai Tinh.

Răng rắc!

Tai Tinh trừng lớn hai mắt.

Năm ngón tay của hắn bị Diệp Hạo đập máu thịt be bét.

- Làm sao có thể?

Tai Tinh hoảng sợ thốt.

- Vừa rồi ngươi vận dụng tạo hóa gì?

Diệp Hạo nhìn Tai Tinh trầm giọng hỏi.

- Bình Hành Tạo Hóa.

- Bình Hành Tạo Hóa?

- Bình Hành Tạo Hóa có thể cân bằng chênh lực giữa ta và đối thủ.

- Cùng hạ xuống một trình độ?

- Không sai.

- Không có hạn chế sao?

- Tu vi đối phương không thể vượt qua ta quá nhiều.

- Tạo hóa không tồi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Tai Tinh thật đã thăng bằng tu vi giữa bọn họ, vấn đề là cùng giai thì hắn chống được sao?

Tai Tinh có thể cân bằng tu vi hai bên nhưng không thể cân bằng tầm mắt và kinh nghiệm hai bên.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Đối với Tai Tinh, cứ cân bằng tu vi thì có thể năng nghịch tập a.

Nhưng mà, Tai Tinh lại đánh giá cao bản thân hắn.

Hắn thăng bằng tu vi hai người bọn họ nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Trong lòng hắn không thoải mái.

Bởi vì hắn ý thức được vừa rồi Diệp Hạo nói thật.

Diệp Hạo thực sự cùng cảnh giới a!

Còn có Diệp Hạo vừa mới nói cái gì?

Tạo hóa không tệ?

Bình Hành Tạo Hóa có thể cân bằng hai bên tu vi, không nên xưng là nghịch thiên sao?

- Diệp Hạo, trên người của ta cũng không chỉ có một Bình Hành Tạo Hóa.

Trong khi Tai Tinh chuẩn bị tiếp tục xuất thủ, không gian cách đó không xa vỡ ra, một trung niên phụ nhân vội vàng mà đuổi đến đây.

- Mẫu thân, sao ngươi lại tới đây?

Tai Tinh nhìn thấy phụ nhân khẽ giật mình hỏi.

- Đã sớm nói cho ngươi không được lạm sát kẻ vô tội, tiểu tử ngươi lại giết biết bao nhiêu người?

Trung niên phụ nhân tức giận quát lớn.

Lúc này, trung niên phụ nhân mới chú ý tới thương thế trên người Tai Tinh.

Vội vàng tiến lên kiểm tra một phen, nhìn thấy không đáng ngại, nói:

- Con làm sao vậy?

Thôi Giai Nhân cảm thấy rất kinh ngạc.

Bởi vì Tai Tinh đã có chiến lực Tiên Vương, nếu không bản thân cũng sẽ không cho hắn ra khỏi sơn môn?

Nhưng hiện tại tình huống như thế nào?

Tai Tinh lại bị thương?

Thôi Giai Nhân nhìn về phía thân ảnh cùng Tai Tinh giằng co.

Nàng kinh trụ:

- Diệp Công Tử.

Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.

Ba!

Thôi Giai Nhân quay người đánh Tai Tinh một bàn tay.

- Mẫu thân, người đánh ta làm gì?

Tai Tinh bụm gò má ủy khuất nói.

Ba!

Đáp lại Tai Tinh lại là một bàn tay. Thôi Giai Nhân gầm thét lên:

- Ngươi biết người đứng trước mặt ngươi là ai không? Năm đó nếu không phải Diệp Công Tử tương trợ, cô nhi quả phụ chúng ta đã sớm chết rồi.

-Mẫu thân, ta là Tai Tinh, trên người dẫn theo ý chỉ trời xanh.

Tai Tinh nhìn Thôi Giai Nhân nghiêm mặt nói:

- Năm đó dù hắn không ra tay ta cũng sẽ bình yên vô sự.

- Nghịch tử, ngươi biết mình đang làm gì không?

Thôi Giai Nhân chỉ Tai Tinh tức giận run rẩy.

- Mẫu thân, ta sai rồi.

Nhìn thấy mẫu thân nổi giận Tai Tinh vội vàng nói.

- Lập tức xin lỗi Diệp Công Tử.

Thôi Giai Nhân lăng lệ nói.

Tai Tinh móp méo miệng, nhưng vẫn nói:

- Diệp Công Tử, vừa rồi Hào Kiệt không nên xuất thủ với ngươi, xin ngươi đừng trách móc.

Không tình nguyện!

Thôi Giai Nhân sao lại nghe không ra?

- Hào Kiệt, ngươi đảm bảo với ta mãi mãi cũng không được xuất thủ với Diệp Công Tử.

- Điều kiện tiên quyết là hắn không ngăn cản ta.

- Hào Kiệt.

Thôi Giai Nhân không ngờ Tai Tinh vừa mới rời núi không mấy ngày đã không nghe mình nói nữa rồi.

- Mụ mụ, đây là đại tranh chi thế.

Đổng Hào Kiệt nhìn Thôi Giai Nhân, trong mắt tràn đầy ngưng trọng nói:

- Ta nếu không anh dũng tiến lên chỉ có chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận