Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1246: Thời Gian Áo Nghĩa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Mà sau một khắc, Diệp Hạo cảm nhận được một đạo nguy cơ khó có thể tưởng tượng ập tới.

Hắn bản năng thi triển Thời Không Ấn bỏ chạy về phía xa.

Nhưng ngay thời điểm thân ảnh Diệp Hạo sắp rời đi, ba động kinh khủng xuyên thủng thân thể hắn, thân thể hắn bắt đầu xuất hiện ba đạo vết thương, miệng vết thương cuồn cuộn tuôn ra máu tươi đỏ thẫm.

Diệp Hạo kêu rên một tiếng rồi nhìn về phía Ngọc Huyền nơi xa.

Ngọc Huyền vẫn lạnh lùng như cũ.

- Kiếm Quyết của Ngươi còn mạnh hơn Thương Quyết ta chưởng khống, đáng tiếc ngươi chênh lệch với ta ba cảnh giới.

Ngọc Huyền nhìn chằm chằm Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Mà chênh lệch này đủ để ngươi vẫn lạc.

- Hiện tại nói ra lời như vậy còn sớm một chút.

Diệp Hạo lắc đầu nói:

- Thực lực ngươi mạnh hơn ta, nhưng thủ đoạn ta vượt qua ngươi tưởng tượng.

- Có đúng không?

Trường Thương trong tay Ngọc Huyền chỉ Diệp Hạo nói.

- Một chiêu.

Diệp Hạo đưa ra một ngón tay nói:

- Giết ngươi.

- Cuồng vọng.

Trong mắt Ngọc Huyền lộ ra một tia hàn mang.

Thời điểm Ngọc Huyền nói đến đây, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh Diệp Hạo.

Nhanh!

Không!

Cái này đã không thể xưng là nhanh nữa.

Bởi vì nhanh đều cần một quá trình.

Loại nhanh như Diệp Hạo không cách nào để hình dung được.

Cái này không phù hợp lẽ thường.

Sau một khắc, Trảm Yêu Kiếm trong tay Diệp Hạo đâm xuyên trái tim Ngọc Huyền, từng đạo Hủy Diệt Chi Lực bá đạo từ thân kiếm tràn ra, Ngọc Huyền kinh ngạc nhìn thân thể mình đang nhanh chóng tiêu tán.

- Đây là Thần Thông gì?

Ngọc Huyền nhìn Diệp Hạo nói.

- Thời Gian Cấm Cố.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Thời Gian Áo Nghĩa!

Con ngươi Ngọc Huyền co rụt lại:

- Không nghĩ đến ngươi chính là loại người nghịch thiên này.

- Đáng tiếc chỉ có thể giam cầm ngươi thời gian một lượt hô hấp.

Thời Gian Áo Nghĩa không phải vô địch.

Nếu không hiện tại đã vô địch rồi.

Tu vi Ngọc Huyền cao hơn hắn ba cảnh giới, hắn chỉ có thể giam cầm đối phương một lượt hô hấp, nếu tu vi cao hơn nữa, thời gian Diệp Hạo giam cầm lại càng ngắn.

- Một hô hấp đã đủ quyết định sinh tử.

Ngọc Huyền nói xong đã hóa thành tro tàn theo gió bay đi.

Diệp Hạo vẫn rất cẩn trọng.

Bởi vì hắn hiểu, mình thắng là vì mưu lợi.

Nếu như trên người Ngọc Huyền có Hộ Thân Pháp Bảo, thì đã có thể ngăn cản được rồi.

Kẻ khác không nói chỉ nói Diệp Hạo thôi.

Dù Thức Hải hay Nhục Thân đều có không ít Pháp Bảo âm thầm bảo vệ, bởi vậy dù có người đột nhiên tập kích, hắn cũng sẽ không thân tử đạo tiêu ngay lập tức.

Diệp Hạo hơi nghỉ ngơi một phen, liền mở miệng nói:

- Khiêu chiến Tiên Tôn Lục Chuyển.

Lần này xuất hiện một trung niên.

Trung niên này chỉ là một Thiên Kiêu, bởi vậy Diệp Hạo một chiêu đã giết hắn.

Chém giết ba vị, Diệp Hạo rời đi.

Diệp Hạo không phải không có thực lực tiếp tục giết địch, nhưng hắn vẫn hiểu việc đạo đi đường dài. Dù sao hắn đến đây để học tập Khí Đạo, thông qua Cửu Thiên Thập Địa Phong Ấn Cổ Trận quá sớm đối bản thân không chỗ tốt.

Đỉnh núi Thạc Quả phụ trách có từng tòa lâu đài tiểu tạ.

Diệp Hạo ra khỏi cửa động đi tới tiểu viện ở chính giữa.

Thạc Quả kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo nói:

- Không nghĩ đến ngươi chưởng khống Thời Gian Áo Nghĩa.

Thạc Quả đều nhìn thấy toàn bộ hành trình Diệp Hạo chiến đấu.

- Da lông mà thôi.

- Dù da lông, cũng là một thủ đoạn khó lường.

Thạc Quả nói xong, ném cho Diệp Hạo một Cổ Quyển nói:

- Ta đã phân truyền thừa ra thành các Cổ Quyển, mỗi Cổ Quyển 100 tích phân, chỉ cần ngươi đủ điểm thì có thể cầm.

- 100 Tích Phân.

Trong lòng Diệp Hạo không biết nói gì.

Hôm nay Diệp Hạo đánh chết ba vị cao thủ.

Hai Tiên Tôn Lục Chuyển, một Tiên Tôn Thập Nhị Chuyển, đạt được 108 Tích Phân.

Một quyển Cổ Quyển lại đòi hắn phải trả 100 Tích Phân.

Cũng quá làm khó người đi.

Nhìn thần sắc Diệp Hạo, Thạc Quả tựa hồ ý thức được cái gì:

- Ta cho ngươi đều là mật quyển trong Trận Đạo, những mật quyển này đều do phụ thân ta biên soạn, giá trị tuyệt đối xứng với 100 Tích Phân của ngươi.

- Ngoài ra, dạng mật quyển này chỉ có 36 cuốn.

Diệp Hạo khẽ giật mình ni:

- Chỉ có 36 quyển?

- Thật ra còn có 72 quyển hồ sơ phụ thân ta cất giữ, mỗi cuốn trong này chỉ cần 50 Tích Phân.

- Tổng cộng 108 quyển?

- Ngoại trừ chúng, ta nơi này còn có đủ loại hồ sơ Khí Đạo, những hồ sơ này bao hàm Vạn Tượng, tổng cộng 360 cuốn, mỗi cuốn chỉ cần mười Tích Phân.

- Ta hiện tại lại lo lắng bên trong Cửu Thiên Thập Địa Phong Ấn Cổ Trận có nhiều như vậy Kính Tượng hay không?

- Kính Tượng bên trong Cửu Thiên Thập Địa khẳng định sẽ vượt qua ngươi tưởng tượng.

- Ngoại trừ Khí Vương truyền thừa, ta còn muốn Thần Thông Tuyệt Học của ngươi nữa.

- Thần Thông Tuyệt Học của ta đều đến từ phụ thân, bởi vậy không có gì tốt để truyền thụ cho ngươi cả.

- Ta ngày mai lại đến.

Diệp Hạo nhìn thật sâu Thạc Quả một cái rồi xoay người rời đi.

Diệp Hạo không có quá nhiều ý nghĩ đối với Thần Thông Thạc Quả, câu nói vừa rồi kia có ý thăm dò nhiều hơn, thế nhưng lần thử dò xét này đã lộ ra một chút tin tức, Thạc Quả không giống hắn đã từng nói - chỉ cần có Tích Phân đều có thể hối đoái mọi thứ.

Có chỗ giữ lại.

Bất quá loại giữ lại này Diệp Hạo cũng có thể lý giải.

Bởi vì đổi thành hắn, hắn cũng sẽ giữ lại.

Diệp Hạo ra khỏi tiểu viện Thạc Quả, sau đó thẳng hướng về một tòa tiểu viện khác.

Toà tiểu viện này là tiểu viện trước đó hắn tuyển chọn.

Cũng không phải toà tiểu viện này tốt bao nhiêu, đơn giản là vì nó dựa vào tiểu viện của La Phù.

Thần Niệm Diệp Hạo quét qua đã dễ dàng đột phá Cấm Chế trong tiểu viện.

Cấm Chế do Thạc Quả bố trí xuống.

Dưới Tiên Vương cảnh cơ hồ không có khả năng phá giải, mà Diệp Hạo là một ngoại lệ duy nhất.

Thần Niệm Diệp Hạo có cường độ Tiên Vương tam chuyển, mà bản thân Diệp Hạo còn là một Trận Sư.

Bởi vậy, cấm chế Thạc Quả bố trí đối với Diệp Hạo như một tờ giấy mỏng.

Trong tiểu viện, La Phù đang đi bộ khắp nơi.

Trên người nàng không có bao nhiêu dấu vết chiến đấu, cái này nói rõ, nàng đối mặt đối thủ không mạnh.

Mà điều này cũng hợp tình hợp lí.

Kẻ khác có lẽ nhìn không thấu thực lực La Phù, Diệp Hạo lại biết rõ La Phù là một Thiên Kiêu, hơn nữa cũng không phải kẻ yếu, dạng tồn tại này làm sao có thể tuỳ tiện vẫn lạc?

Còn nữa, trên người La Phù không có Bí Bảo sao?

Đáp án là phủ định.

La Phù dạo một vòng, sau đó tiến nhập vào gian phòng tu luyện.

Đánh chết hai tôn Kính Tượng, La Phù tiêu hao không nhỏ.

Thời gian từng ngày đi qua.

Ngay thời điểm ngày thứ mười, trong 20 Tu Sĩ có một thiếu nữ không trở về.

Tâm tình mọi người đều tương đối trầm trọng.

Bọn họ minh bạch thiếu nữ kia hơn phân nửa đã vẫn lạc trong Cửu Thiên Thập Địa Phong Ấn Cổ Trận.

Lại qua hai ngày, một thanh niên thương thế quá nặng cũng không thể từ Phong Ấn Cổ Trận đi ra.

- Tích Phân hối đoái có phải có chút hà khắc hay không?

- Một mai Nhị Phẩm Liệu Thương Đan đã đòi bốn Tích Phân, mà Nhị Phẩm Liệu Thương Đan hiệu quả chữa trị rất kém, trong một ngày chúng ta không thể khỏi hẳn.

- Muốn lấy được một mai Nhị Phẩm Đan đã phải đánh giết một cường giả cùng cấp bậc.

- Dạng này cứ thế tiếp tục, mọi người chúng ta đều sẽ chết hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận