Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1251: Đánh giết

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

La Vũ là ai?

Thiên Kiêu Từ Đằng Các!

Từ khi đến nơi này hắn liên tục đánh bại mấy đại cao thủ Thiên Kiêu, cho dù Ba Lăng hay Hồng Đồ đều thua trong tay hắn.



Thực lực như vậy người nào không kính sợ?

Nhưng tình huống bây giờ là gì?

La Vũ giống như một con cừu non đợi làm thịt, dễ dàng bị Diệp Hạo khống chế. Nói cách khác, khi Diệp Hạo xuất thủ La Vũ chả phản ứng kịp.

La Vũ còn chưa cân nhắc vấn đề này đã bị lời nói của Diệp Hạo chọc giận.

Diệp Hạo nói cái gì?

Đứng bất động cho hắn tùy tiện xuất thủ?

Đây không phải nhục nhã thì là gì?

Nghĩ đến đây, La Vũ gào thét một tiếng, nắm đấm phóng tử quang đập tới đầu Diệp Hạo.

Ba động kinh khủng khiến tu sĩ toàn trường chấn kinh.

Thế nhưng màn tiếp theo lại khiến bọn họ kinh hãi.

Chỉ thấy toàn thân Diệp Hạo tuôn ra quang huy nhàn nhạt, quang huy này dễ dàng ngăn cản nắm đấm của La Vũ.

Vô luận La Vũ thôi động thế nào cũng không thể làm gì được.

- Ngươi chỉ có từng đấy bản lĩnh?

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng nhàn nhạt hỏi.

- Ta muốn chém ngươi thành ngàn mảnh.

Mắt La Vũ đỏ sọc.

Một quyền!

Mười quyền!

Trăm quyền!

La Vũ đập ra từng quyền về phía Diệp Hạo.

Dù không gian xung quanh Diệp Hạo vỡ nát, dù toàn bộ thiên địa nổ vang không ngừng, nhưng hắn vẫn không thể nào rung chuyển được Diệp Hạo.

- La Vũ, lui ra đi.

Lúc này La Hoành lên tiếng.

- Công kích của đệ không đạt đến cực hạn phòng hộ của hắn.

- Đệ không can tâm.

La Vũ bi phẫn quát lớn.

La Vũ biết rõ hôm nay mặt mũi hắn đã mất sạch.

- Lời của ta, đệ cũng không nghe?

La Hoành trầm xuống nói.

La Vũ há to miệng nhưng không dám cãi lại, không xuất thủ nữa xoay người muốn đi.

- Ta cho ngươi đi sao?

Bỗng nhiên phía sau La Vũ vang lên thanh âm của Diệp Hạo.

- Ngươi muốn làm gì?

La Vũ quay người nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ âm trầm.

- Còn nhớ rõ chuyện vừa nãy ta nói không?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta mặc ngươi xuất thủ, nếu ngươi có thể bóp nát được một khúc xương của ta, ta để ngươi rời đi. Nếu không thì hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ việc sống sót rời khỏi đây.

- Ngươi dám giết ta?

La Vũ lạnh lùng hỏi lại.

Răng rắc!

La Vũ vừa nói xong đã thấy một vệt sáng ngay lập tức chém xuống đầu hắn.

Từ lúc chém xuống nguyên thần La Vũ từ trong đầu lâu thoát ra, điên cuồng mà bỏ chạy.

La Vũ không ngờ Diệp Hạo thật sự có can đảm dám giết hắn.

- Ngươi chạy đi đâu?

Theo lấy thanh âm Diệp Hạo rơi xuống, La Vũ cảm thấy nguyên thần mình bị một cỗ lực lượng to lớn hút lại.

Không!

La Vũ gào thét.

Nhưng không làm nên chuyện gì.

Nguyên thần La Vũ cuối cùng vẫn rơi vào tay Diệp Hạo.

- Nếu ngươi dám đả thương nguyên thần đệ đệ ta, chẳng cần biết ngươi là ai, ta sẽ lột da tróc thịt ngươi.

Sắc mặt La Hoành khó coi nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo lườm La Hoành một cái, đại thủ hắn mạnh mẽ nắm lại, một thanh âm thảm thiết vang lên rồi biến mất. Đợi đến lúc Diệp Hạo giang hai tay ra, trong tay đã không còn thứ gì.

- Ta không chấp nhận bất kỳ uy hiếp nào.

Nói đến đây Diệp Hạo vung tay lên mở cửa ra.

- Có gan tiến lên báo thù cho đệ đệ ngươi xem.

- Đình viện này là địa bàn của ngươi.

Trầm mặc ba giây, La Hoành lạnh lùng nói.

- Ha ha.

Diệp Hạo cười nhạo.

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt La Hoành thật sự không tốt.

Thân hình Diệp Hạo lóe lên một cái đã xuất hiện bên ngoài tiểu viện, ánh mắt bình thản nhìn La Hoành cách đó không xa nói.

- Hiện tại có dám báo thù không?

- Ngươi?

La Hoành chỉ vào Diệp Hạo vừa sợ vừa giận.

Thông qua việc Diệp Hạo vừa mới chém giết đệ đệ hắn, La Hoành mơ hồ cảm thấy bản thân không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Nếu không, hắn đã sớm xông vào giết đối phương rồi.

Nhưng hắn lại không ngờ Diệp Hạo vậy mà không cho hắn lối thoát.

Mà ngay lúc La Hoành đang ở thế đâm lao phải theo lao, một đạo thân ảnh lặng yên xuất hiện giữa không trung.

Thạc Quả.

- Ngươi giết La Vũ, có phải nên cho ta một giao phó?

Đón nhận ánh mắt bình thản của Thạc Quả, Diệp Hạo mở miệng nói.

- Từ mai ta sẽ gia tăng tần suất xuất thủ, La Vũ đánh giết bao nhiêu kính tượng ta sẽ đánh giết gấp đôi, như thế nào?

- Rất tốt.

Thạc Quả nhẹ gật đầu.

La Hoành nghe hai người nói chuyện lập tức muốn nổ tung.

- Tiền bối, ngươi xử sự bất công.

- Ngớ ngẩn.

Diệp Hạo lườm La Hoành một cái nói.

- Ngươi nói cái gì?

La Hoành tức giận nói.

- Ngươi thật sự rất ngớ ngẩn.

Thạc Quả nhìn La Hoành một cái rồi quay người rời đi.

- Tất cả giải tán đi.

Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cái nói.

- Ta là người ưa thích thanh tĩnh.

Nhìn thấy Diệp Hạo có ý đuổi người, tu sĩ vây xem nhao nhao rời đi.

Diệp Hạo cũng đã dùng thực lực để chứng minh bản thân.

Vị này ngay cả La Hoành cũng e dè hắn.

Ai dám đụng vào xui xẻo đây?

- Thạc Quả tiền bối có ý gì?

La Hoành nghĩ một hồi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra rồi nhìn qua hỏi Diệp Hạo.

- Ngươi cảm thấy Thạc Quả tiền bối xuất hiện chỉ vì Tích Phân sao?

Diệp Hạo có chút thương hại nhìn hắn.

- Vậy vì cái gì?

- Vì bảo vệ ngươi.

- Bảo vệ ta?

- Nếu không thì sao?

- Buồn cười.

La Hoành lạnh lùng nói.

- Ta thừa nhận thực lực ngươi rất mạnh, cho dù ta cũng không nắm chắc đánh bại ngươi, nhưng ngươi cũng không thể làm gì được ta đâu.

Diệp Hạo phất tay nói.

- Cút đi.

- Ngươi nói cái gì?

La Hoành tức giận quát.

- Vừa nãy ta không xuất thủ vì nể mặt Thạc Quả tiền bối, nhưng đừng để ta nghe ngươi thốt ra nửa chữ, có tin ngươi sẽ tiếp bước như đệ đệ mình không?

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên hào quang bức người.

La Hoành nghe được câu này, phổi muốn nổ tung.

Mà lúc hắn định phản bác, trong tai vang lên một đạo thanh âm nhẹ nhàng.

- Hắn không lừa ngươi.

Sắc mặt La Hoành không khỏi thay đổi.

Hắn nghe được đạo thanh âm của Thạc Quả!

Một cường giả Tiên Vương Đỉnh Phong a.

Người như vậy chẳng lẽ sẽ nhìn nhầm?

La Hoành không dám nói gì.

Nhìn Diệp Hạo thật sâu một cái sau đó xoay người rời đi.

Nhận thua dù sao cũng hơn mất mạng.

Mà lúc này, toàn trường chỉ còn lại một mình La Phù.

- Lúc đầu ta còn muốn báo cho ngươi để ngươi tránh đi nữa chứ.

Thần sắc La Phù có chút phức tạp nói.

Trước đó nàng đã đoán được Diệp Hạo rất mạnh. Nhưng hiện tại còn mạnh hơn so với tưởng tượng của nàng.

- Chúng ta đến đây cũng đã một tháng rồi.

Diệp Hạo dời đề tài.

- Ngươi cảm ngộ Đạo Bia thế nào?

- Đi qua một lần, hiệu quả rất tốt.

La Phù nói khẽ.

- Đáng tiếc thời gian quá ngắn.

- Thời gian rất ngắn?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Ta dùng Tích Phân đổi một môn thân pháp với Thạc Quả tiền bối.

La Phù nhìn Diệp Hạo nói.

- Môn Thân Pháp kia còn cường đại hơn so với tông môn chúng ta nữa.

- Tên là gì?

- Vũ Hóa Cửu Chuyển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận