Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1279: Cô Độc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Ta không có hứng thú hợp tác với ngươi.

Ngoài dự đoán của Côn Bằng, Diệp Hạo lại nói ra câu này.

- Ta cung cấp nguyên liệu, ngươi phụ trách luyện đan.

Côn Bằng không ngờ Diệp Hạo lại cự tuyệt quá dứt khoát, bất quá vẫn hời hợt nói.

- Tiên Đan luyện thành thì chia đều.

Nghe được như thế Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

- Ngươi có biết ta và hai Yêu Thần Yêu tộc hợp tác chia tỉ lệ bao nhiêu không?

- Bao nhiêu?

Thật sự Côn Bằng còn chưa có chú ý tới chuyện này.

- Một phần ba.

Diệp Hạo nhìn Côn Bằng nói.

- Ngươi cầm cũng nhiều quá đi.

Côn Bằng cau mày.

- Ngươi cảm thấy mình và cường giả Bán Thần Cửu Trọng Thiên có gì khác nhau?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bán Thần Cát Huyền Nhân tộc chúng ta cũng phân phối theo tỉ lệ này.

- Vậy cứ dựa theo tỉ lệ ấy mà chia đi.

Côn Bằng trầm ngâm nói.

- Vừa nãy ta đã nói, ta không hứng thú hợp tác với ngươi.

Diệp Hạo đáp lời.

Chẳng lẽ đối phương nghĩ mình đang đùa.

Sắc mặt Côn Bằng không khỏi chìm xuống.

- Ngươi không cho ta mặt mũi?

- Không cho mặt mũi đấy, ngươi làm gì được ta?

Diệp Hạo vừa nói xong đã thúc giục Đạo Đồ trên người, sau một khắc, trên người hắn tràn ngập ba động còn cường hãn hơn Côn Bằng.

Sắc mặt Côn Bằng biến đổi.

- Diệp Hạo, ngươi nhất định phải đối đầu với ta?

- Có lẽ ngươi còn chưa rõ tình huống hiện tại.

Diệp Hạo chỉ Côn Bằng nói.

- Hai Yêu Thần Yêu tộc thiếu nhân tình ta, có tin ta nhờ bọn họ chém ngươi?

- Ta không tin.

Ngoài dự đoán của Diệp Hạo Côn Bằng cười lạnh nói.

- Có lẽ ngươi không biết quy tắc hạn chế của Cửu Trọng Thiên. Thực lực tu sĩ ở Trọng Thiên thấp hơn khi tiến về Trọng Thiên cao hơn sẽ không bị hạn chế, nhưng tu sĩ ở Trọng Thiên cao hơn khi tiến về Trọng Thiên thấp sẽ bị hạn chế, thực lực tu sĩ Trọng Thiên phía trên càng mạnh hạn chế càng lớn.

- Có chuyện như vậy thật.

Ninh Dương âm thầm truyền âm cho Diệp Hạo.

- Trọng thiên càng cao văn minh Tu hành càng cường đại, Trọng Thiên cao hơn nếu cho phép tùy tiện giáng lâm, như vậy tu sĩ ở Trọng Thiên thấp nào còn đường sống?

Nói thì nói như vậy.

Nhưng hiện tại Cửu Trọng Thiên đang sụp đổ.

Cửu Trọng Thiên sụp đổ, tu sĩ Cửu Trọng Thiên sẽ tiến về Bát Trọng Thiên cũng không nhận quy tắc hạn chế này.

Nói cách khác không cần bao lâu thời gian Bán Thần Cửu Trọng Thiên sẽ giáng lâm đến Tứ Trọng Thiên.

Côn Bằng không thể nào không biết.

Nhưng hắn vẫn nói như vậy.

Côn Bằng chắc chắn hiện tại Diệp Hạo xin giúp đỡ cũng không có cửa.

- Vậy thì đánh đi.

Con mắt Diệp Hạo lập tức trở nên sáng chói.

Toàn thân nở rộ tường đạo thần mang.

Trong lúc phất tay tràn đầy uy nghiêm.

Một quyền!

Một quyền vô cùng đơn giản.

Nhưng sắc mặt Côn Bằng lại cuồng biến.

Một quyền oanh ra toàn bộ thiên địa tựa hồ không thể gánh chịu nỗi, quyền ý kinh khủng đến cực hạn ầm vang vỡ nát, cho dù Tiên Vương mạnh như Ninh Dương cũng hoảng sợ lui về phía sau.

Phía dưới cách mấy ngàn cây số nguyên một đám tu sĩ trong Tiêu Diêu Thành miệng phun máu tươi ngã xuống đất.

Lông tơ toàn thân Côn Bằng lập tức nổ tung, sau một khắc hắn khôi phục bản tôn to lớn.

Mắt như điện, vũ như đao, trảo như kiếm.

Dù ở xa nhìn cũng có một loại cảm giác run sợ.

Côn Bằng chợt vọt nhanh về phía trước.

Lúc phóng đi đám người chỉ có thể nhìn thấy một đạo ánh sáng màu đen.

Ầm!

Cả hai chạm vào nhau, sóng xung kích to lớn đánh nát toàn bộ vật vô hình lẫn hữu hình.

Mắt thấy sóng xung kích sắp tiêu diệt Tiêu Diêu Thành, thân hình Diệp Hạo lóe lên muốn xuất thủ ngăn cản, nhưng ngay lúc này một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong tai hắn.

- Diệp công tử, ngươi chỉ cần để ý đối phó với đầu Côn Bằng kia là được.

Sau một khắc Diệp Hạo thấy phía trên Tiêu Diêu Thành xuất hiện một thanh niên mặc bạch y trắng hơn tuyết.

Ngay lúc hắn xuất hiện sóng xung kích đủ để hủy diệt thiên địa yên lặng tiêu tán.

Một cái hô hấp!

Hai cái hô hấp!

Ba cái hô hấp!

Cuối cùng Côn Bằng không kiên trì được đến lần hô hấp thứ tư. Quyền ý rộng lớn vô tình đánh vào lục phủ ngũ tạng hắn.

Phun ra một ngụm máu tươi, Côn Bằng lảo đảo lui lại, một đôi mắt giống ngôi sao nhìn Diệp Hạo không thể tưởng tượng nổi.

- Làm sao ngươi có thể mạnh như thế?

Côn Bằng không thể tưởng tượng nổi.

Hắn tự tin mình có thể được coi là người mạnh nhất ở Đệ Nhất Cảnh.

Nhưng Diệp Hạo vừa nãy lại bạo phát ra lực lượng đệ nhị cảnh.

Côn Bằng muốn biết trên người Diệp Hạo có pháp bảo gì?

Hơn nữa pháp bảo có thể tăng phúc cho tu sĩ đến mức đó sao?

Côn Bằng sống những năm này tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua.

- Ngươi thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?

Diệp Hạo lạnh lùng đáp.

Vừa nãy vận dụng lực lượng Đệ Nhị Cảnh, Diệp Hạo đã tiêu hao một phần mười năng lượng ẩn chứa trong Đạo Đồ.

Hắn thật đau lòng a!

Nhưng nếu không vận dụng nhiều năng lượng như vậy làm sao có thể đánh bại Côn Bằng?

- Ta không tin ngươi có thể liên tục bộc phát ra lực lượng cấp bậc này.

Côn Bằng nói đến đây, trong mắt bắn ra từng đạo tinh mang.

Thân thể hắn thật sự gặp trọng thương.

Nhưng không đồng nghĩa với việc hắn không có sức đánh một trận.

Nghe vậy, trong mắt Diệp Hạo lóe lên một đạo hàn quang.

Đầu Côn Bằng này nếu đã muốn thăm dò, vậy dứt khoát đưa nó xuống hoàng tuyền.

Mà ngay lúc Diệp Hạo quyết định vận dụng 3 phần 10 lực lượng chém giết Côn Bằng, một đạo thân ảnh bạch y trắng hơn tuyết xuất hiện bên người hắn.

- Côn Bằng, ngươi muốn chết sao?

- Cô Độc, chuyện này không liên quan đến ngươi.

Cô Bằng không chút kiêng kị mà nhìn đối phương.

- Diệp Hạo là tộc nhân Nhân tộc ta, ngươi cảm thấy không có quan hệ?

Cô Độc nhẹ nhàng nói.

Cô Độc, một thân áo bào trắng, không nhiễm trần thế, cao ngạo xuất trần.

Côn Bằng nhìn chằm chằm Cô Độc một hồi rồi xoay người rời đi.

- Côn Bằng, về sau nếu ta phát hiện ngươi nhằm vào Diệp Hạo, ta sẽ xóa sổ Côn Bằng Nhất Tộc khỏi Tứ Trọng Thiên.

Cô Độc lạnh nhạt mở miệng.

Thân thể Côn Bằng không khỏi chấn động.

- Cô Độc, ngươi dám?

- Ngươi thấy ta có dám không?

Cô Độc bình tĩnh nhìn Côn Bằng.

Côn Bằng hung dữ nhìn lại, cuối cùng vẫn không khỏi nói ra.

- Trên đời này Bán Thần nếu nói về tiêu sái đoán chừng chính là Thiên Sát Cô Tinh ngươi.

Dứt lời Côn Bằng xoay người rời đi.

- Độc Cô tiền bối, ngươi là Thiên Sát Cô Tinh?

Đợi đến lúc Côn Bằng rời đi, Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy, Thiên Sát Cô Tinh, cô đơn lẻ bóng, đời này ta chỉ có thể một mình.

Trên mặt Cô Độc lộ ra tự giễu.

- Cái này cũng là lý do vì sao cường giả Bán Thần không có người nào dám trêu chọc vào ta.

Đệ tử Tông Môn cũng có chỗ tốt của đệ tử Tông Môn.

Độc hành hiệp sĩ cũng có tiêu sái riêng.

Thực lực như Cô Độc chỉ có cấp bậc Bán Thần mới có thể chống lại.

Mà cường giả Bán Thần người nào lại không có chút thế lực?

Người có thế lực cũng không dám đắc tội độc hành hiệp như Cô Độc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận