Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1284: Được ăn cả ngã về không

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Đổ khách xung quanh thuyết phục làm trong lòng Thạch Tam thấp thỏm.

Nhưng mà cân nhắc liên tục Thạch Tam vẫn nói:

- Ta cảm thấy vẫn sẽ ra lớn.

- Mua xong rời tay, có ai muốn đổi không?

Trung niên chia bài nhìn bốn phía một chút nói.

Không có ai đổi!

- Mở.

Trung niên chia bài nói đến đây mở chung ra.

Bốn, năm, sáu.

Nhìn thấy ba con số này, trên mặt Thạch Tam lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Bởi vì trong nháy mắt hắn thắng năm vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Phải biết hắn tân tân khổ khổ hai năm cũng mới kiếm lời bốn vạn thôi.

- Tiểu tử ngươi thực sự là Phúc Tinh của ta.

Thạch Tam nhìn Diệp Hạo bên cạnh cười nói.

- Có chừng có mực.

Diệp Hạo nhắc nhở.

- Ta hiện tại vận may ngay đầu, phải nên dũng cảm tiến tới.

Thạch Tam làm sao chịu nghe Diệp Hạo?

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Đánh bạc có phần vận khí.

Nhưng vận khí sẽ tiêu hao hầu như không còn a!

Thạch Tam hiển nhiên không ý thức được tình huống này.

Thật ra, cũng không phải nói Thạch Tam không ý thức được, mà lúc này hắn đã bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc.

- Đặc xong rời tay.

Trung niên chia bài lại lần nữa rung một trận xúc xắc rồi cao giọng nói.

Thạch Tam do dự không đặt cược.

- Ta cảm thấy vẫn lớn.

Lúc này, Diệp Hạo nói.

- Ta cũng cảm thấy như thế.

Thạch Tam trầm ngâm một chút đẩy ra năm vạn thẻ đánh bạc.

Người chia bài mở chung, trong mắt Thạch Tam vui mừng.

Ba xúc xắc theo thứ tự là bốn, bốn, năm.

- Sớm biết vậy toàn bộ đều đập vào.

Thạch Tam ảo não nói.

Dân cờ bạc luốn có tâm tính loại này.

Nhưng bọn họ lại quên nếu bọn họ toàn bộ đều đập vào toàn thua nhiều thắng ít.

- Thanh này ta đặt lớn.

Thạch Tam là loại người ôm tâm tính may mắn này.

Vì vậy, hắn đặt toàn bộ mười tàm vạn Tiên Thạch hiện có của mình.

- Ngươi chơi có chút lớn rồi.

Diệp Hạo cười nói.

- Thanh này nếu thắng thì rút lui.

Thạch Tam trầm giọng nói.

Hắn nói câu nói này bờ môi cũng đang run rẩy.

Có thể không khẩn trương sao?

Thanh này nếu thắng sẽ được ba mươi sáu vạn!

Hắn những năm nay chưa bao giờ có số tiền lớn này!

- Mua xong rời tay a!

Trung niên chia bài quét mắt toàn trường nói.

Thạch Tam tâm lập tức thót lên tới cổ họng.

- Mở.

Trung niên chia bài mở cược chung.

- Lớn.

- Lớn.

- Lớn.

Thạch Tam không ngừng gào thét.

Mà đợi đến khi Thạch Tam nhìn thấy ba xúc xắc trong chung, cả người đều bị choáng váng, hắn giống như bị hút khô khí lực toàn thân, đặt mông ngồi trên ghế.

Hai, ba, ba.

Nhỏ!

Thạch Tam thua.

Cực khổ kiếm được mười tám vạn Trung Phẩm Tiên Thạch đã thua.

Hắn cảm thấy Thế Giới u ám, đồng thời còn muốn đánh chính mình.

Thắng đến mười vạn vì cái gì không đi?

Lần này tốt rồi.

Toàn bộ mất hết.

Nhìn thấy bộ dáng Thạch Tam ảo não, Diệp Hạo an ủi:

- Chẳng phải mười tám vạn sao? Ta thắng tới cho ngươi.

- Đừng làm rộn.

Thạch Tam vẻ mặt như đưa đám nói.

Mười tám vạn dễ thắng như vậy sao?

Mà lúc này, trung niên chia bài lại buông xuống cược chung nói:

- Đặt tiền cuộc.

Giữa sân đổ khách nhao nhao đặt cược.

Diệp Hạo đưa tay đặt ba ngàn thẻ đánh bạc đều đặt cửa lớn.

- Mở.

Sau khi trung niên chia bài tuyên bố mua xong rời tay thì mở ra cược chung.

Bốn, sáu, sáu.

Lớn!

Diệp Hạo thắng.

Thạch Tam nhìn thấy Diệp Hạo thắng, có một chút Tinh Thần.

Nhưng Thạch Tam không ngờ Diệp Hạo đặt sáu ngàn Tiên Thạch lần nữa đặt ở cửa lớn.

- Thanh này ta cảm thấy sẽ nhỏ.

Thạch Tam thấp giọng nói.

- Ta cảm thấy vẫn lớn.

Diệp Hạo cười nói.

Thạch Tam không nói gì nữa.

Bởi vì hắn cũng không nắm chắc.

Chọn lớn chọn nhỏ có cái gì khác nhau.

Sau khi cược chung mở ra, con số nhìn thấy phía trên con mắt Thạch Tam dần qua đổi thành một vòng dị sắc.

Diệp Hạo lại thắng.

Nói cách khác, hiện tại Diệp Hạo có mười hai ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Huynh đệ, có thể cho ta mượn một vạn hay không, để ta xoay người?

- Đợi lát nữa.

Diệp Hạo nói đồng thời trước ánh mắt kinh ngạc của Thạch Tam đặt toàn bộ mười hai ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch vào ô lớn.

- Huynh đệ, ngươi còn đặt lớn?

- Thế nào?

- Ta cảm thấy nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

- Không quan trọng, đánh bạc không phải chơi nhịp tim sao?

Sau khi cược chung mở ra, Diệp Hạo lần nữa đoán đúng.

Nhìn thấy hai mươi bốn ngàn Tiên Thạch trước mặt Diệp Hạo, hắn vỗ bả vai Diệp Hạo nói:

- Huynh đệ, ngươi thật may mắn.

- Cho nên, lát nữa ngươi an tĩnh nhìn là được rồi.

- Nhớ kỹ có chừng có mực, ta chính là một ví dụ.

Thạch Tam khuyên bảo Diệp Hạo.

Hắn hồn nhiên quên trước đó những lời này là Diệp Hạo khuyên bảo hắn.

- Lớn.

Diệp Hạo lại đặt toàn bộ Tiên Thạch trước mặt.

Sau khi cược chung mở ra, sắc mặt trung niên chia bài không bao nhiêu biến hóa.

Liên tục ra bốn thanh lớn, hắn cũng không phải không gặp qua, trên thực tế liên tục ra một mười mấy thanh lớn đều có khả năng.

Thanh thứ năm!

Thanh thứ sáu!

Đến khi Diệp Hạo thắng thanh thứ bảy, Thạch Tam vội nói:

- Huynh đệ, thắng quá nhiều, nên rút lui.

- Chưa đủ!

Diệp Hạo nói xong trước ánh mắt chấn kinh của Thạch Tam đặt toàn bộ ba trăm tám mươi bốn ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch vào ô lớn.

- Còn có thể lớn nữa hả?

- Cái này cũng quá mạo hiểm.

- Ba ngàn thắng hơn ba mươi vạn mà còn không biết đủ?

- Ta có cảm giác vị này có thể sẽ thua.

- Loại dân cờ bạc được ăn cả ngã về không này ta thấy nhiều, mà cuối cùng bọn họ đều sạch túi mà đi.

Một bàn này không ai đặt nữa.

Toàn bộ bọn họ đều nhìn chằm chằm Diệp Hạo đánh cược.

Bọn họ muốn biết ván này Diệp Hạo có thể thắng hay không?

Trung niên chia bài ngược lại không để ý.

Bởi vì hắn nhìn ra gia hỏa Diệp Hạo quá tự tin.

Dạng này chơi tiếp này sớm muộn gì cũng sẽ thua.

Dù sao xúc xắc không khả năng đều ra lớn.

Nhưng sau khi hắn mở chung, mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Ba xúc xắc một bốn, một năm, một sáu.

Vẫn là lớn!

- Thắng, thắng, thắng.

Thạch Tam ngạc nhiên la lớn.

Bảy trăm sáu mươi tám ngàn!

Vừa nghĩ tới con số này, Thạch Tam kích động toàn thân run rẩy.

- Còn chơi sao?

Trung niên chia bài nhìn Diệp Hạo nói.

- Tiếp tục thôi.

Diệp Hạo nhìn chia bài nói.

- Ca của ta.

Thạch Tam giật nảy mình:

- Bảy mươi sáu vạn, còn chưa đủ à?

Mẹ nó!

Thạch Tam đời này chưa thấy nhiều tiền như vậy đâu.

Có số tiền này có thể bao nuôi hai hàng thị nữ ở cửa ra vào đó.

- Bình tĩnh một chút được không?

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Thạch Tam nói:

- Được, cho ngươi bảy vạn sáu.

Diệp Hạo nói đến đây lấy ra bảy vạn sáu ngàn thẻ đánh bạc cho Thạch Tam:

- Làm như vậy sợ những toàn bộ đều thua, ta cũng kiếm lời ba đến bốn vạn không phải sao?

- Ta…

Diệp Hạo đã nói vậy, Thạch Tam cũng không tiện nói tiếp.

Hắn cũng nhìn ra Diệp Hạo muốn tiếp tục chơi.

Bản thân thuyết phục, Diệp Hạo sẽ trở mặt.

Bởi vì đổi thành bản thân cũng sẽ trở mặt với Diệp Hạo.

Thạch Tam có thể hiểu cảm giác này.

- Bắt đầu đi.

Diệp Hạo nhìn trung niên chia bài nói.

Chia bài lần này thời gian dao động xúc xắc lâu hơn so với trước đó.

Đợi đến khi chia bài buông cược chung xuống mới khiếp sợ nhìn thấy Diệp Hạo đặt bảy mươi hai vạn thẻ đánh bạc trước mặt đẩy tới nhỏ.

- Sao không cược lớn?

Trung niên chia bài kinh ngạc hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận