Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1289: Vả miệng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Hỗn Nguyên Trận, ai cũng có thể khám phá được chắc?

- Lần này đánh thế nào?

Đợi đến lúc đổ khách cả bàn đều đặt xuống, Thạch Tam thấp giọng hỏi.

- Báo Tử.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Tỉ lệ đặt cược báo tử gấp 36 lần.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống Thạch Tam tự giác đẩy ra 99 vạn.

Kết quả mở là 2, 4, 6:

Liên tục bồi thường năm lần, đổ khách giữa sân không còn người nào theo Diệp Hạo nữa.

Lúc này ngay cả Thạch Tam cũng bồn chồn.

- Huynh đệ, có nên chơi lớn nhỏ không?

- Tiếp tục.

Diệp Hạo lắc đầu.

Thạch Tam đành phải lấy ra 99 vạn.

Chia bài lần này thoải mái mà mở ra chung cược, thế nhưng sau một khắc hắn nghe được từng tiếng kinh hô, hắn vội vàng cúi xuống nhìn vào ba viên xúc xắc trong chung.

Ba, ba, ba.

Báo Tử số ba!

Cả người Thạch Tam đều bị choáng váng.

Chỉ có biểu hiện của Diệp Hạo vẫn vân đạm phong khinh.

- Báo Tử.

- Báo Tam.

- 36 lần a.

- Chẳng phải nói hắn một lần thắng hơn 300 vạn?

- Vận khí cũng quá nghịch thiên đi.

Người chia bài xác nhận một cái rồi lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.

3600 vạn!

- Xin chờ một chút.

Hắn nhìn về phía nhân viên công tác gần đó.

Đối phương nhẹ gật đầu sau đó nhanh chóng rời đi.

Một lát sau hắn mang theo một khay thẻ đánh bạc tới.

Khi Thạch Tam tiếp nhận những thẻ đánh bạc này, toàn thân không nhịn được run rẩy.

Lúc đầu hắn cảm thấy hơn 1600 vạn chính là một con số trên trời, nhưng ai có thể ngờ trong nháy mắt lại hơn 3000 vạn.

- Còn chơi không?

Nuốt nước bọt một cái, Thạch Tam nhỏ giọng hỏi.

- Tiếp tục đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vẫn Báo Tử.

Thạch Tam lảo đảo một cái.

- Ca của ta, ta có thể đổi một chút không? Ngươi cảm thấy vừa mới xuất hiện, lại có thể xuất hiện thêm một lần sao?

- Không xuất hiện thì không xuất hiện, dù sao chơi cho vui mà.

Diệp Hạo nhìn Thạch Tam nói.

Thạch Tam không có tâm tính như Diệp Hạo.

Hiện tại hắn chỉ muốn đổi toàn bộ những thẻ đánh bạc này thành Tiên Thạch sau đó hưởng thụ một ngày một đêm.

Đúng rồi, còn muốn bao nuôi toàn bộ hai hàng thị nữ kia nữa.

Nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ tuổi Đông Hoa Hoàng Triều không phải Đại Hoàng Tử, cũng không phải Nhị Hoàng Tử, mà là Tam Công Chúa.

Tam Công Chúa —— Hoa Tự Liên.

Hoa Tự Liên có bao nhiêu lợi hại?

Nghe nói đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử liên thủ cũng bị Hoa Tự Liên đánh bại.

Đối mặt với một muội muội cường thế, hai đại hoàng tử chỉ có thể bất đắc dĩ.

Bất quá hai vị này cũng biết rõ Hoa Tự Liên không thể kế vị Đông Hoa hoàng triều, bởi vậy hai vị hoàng tử này đều liều mạng lôi kéo muội muội.

Bởi vì ai lấy được sự ủng hộ của muội muội, có khả năng rất lớn sẽ trở thành người kế vị, đáng tiếc cho tới bây giờ Hoa Tự Liên vẫn không hề tỏ thái độ rõ ràng.

Mà ngày này, Hoa Tự Liên đang trong đình viện chiêu đãi Đại Hoàng Tử Hoa Triển Hùng.

- Tam muộn, lần này đếu Luyện Khí đại tái có không ít Thiên Kiêu a.

Hoa Triển Hùng mặc một hoàng bào cười nói.

- Ta cũng nghe nói đến không ít Thiên Chi Kiêu Nữ, không biết Đại Ca coi trọng ai không?

Hoa Tự Liên cười nhạt nói.

- Nha đầu ngươi, lại quan tâm ngược lại chuyện của ta.

Nghe vậy Hoa Triển Hùng cười ha ha, nhưng sau đó nghiêm túc nói.

- Bất quá ta thật sự coi trọng một cô gái.

- Ai vậy?

- La Phù.

- La Phù?

Nghe được cái tên này, sắc mặt Hoa Tự Liên không khỏi biến đổi.

- Thế nào?

- Đại ca, ngươi nghe ta.

Hoa Tự Liên nhìn Hoa Triển Hùng nói.

- Ngươi tốt nhất nên cách La Phù càng xa càng tốt.

- Chẳng lẽ thân phận của ta không xứng với La Phù?

- Bên cạnh La Phù có một người không thể lường được.

- Ngươi nói vị kia sao?

- Không sai.

- Thế nhưng hiện tại La Phù chỉ có một mình.

- Vì một La Phù mà đắc tội một Cự Đầu cường hoành, đáng giá sao?

- Nhưng lần đầu ta nhìn thấy La Phù đã thích nàng.

- Sự hủy diệt của La gia cùng Hỏa Long tộc cũng có lẽ liên quan với vị này a.

Hoa Tự Liên khuyên nhủ.

- Đông Hoa hoàng triều chúng ta cũng không phải hai gia tộc kia có thể đánh đồng.

Hoa Triều Hùng kiêu căng nói.

Thực lực Đông Hoa Hoàng Triều mạnh hơn rất nhiều so với hai nhà này.

Hoa Tự Liên vẫn muốn nói tiếp nhưng một thị nữ bẩm báo có Liêu Hải cầu kiến.

- Liêu Hải? Chẳng lẽ Đổ Trường đã xảy ra chuyện?

Hoa Tự Liên nghi ngờ.

- Có việc?

Đại Hoàng Tử Hoa Triển Hùng đứng lên.

- Đổ Trường xảy ra một số việc.

Hoa Tự Liên nói xong, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi nói.

- Đại ca, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp.

- Được rồi, ta không quấy rầy muội nữa.

Hoa Triển Hùng là một người biết điều, lúc này cười nói.

Đông Hoa Đổ Trường là Hoàng Gia Đổ Trường.

Hoa Triển Hùng vẫn luôn muốn khống chế.

Đáng tiếc phụ Hoàng lại giao nó cho Hoa Tự Liên.

Trong lòng hắn rất bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện trên mặt.

Hoa Tự Liên đi tới thư phòng đã thấy Liên Hải đang đi qua qua lại lại.

- Liêu Chấp Sự, Đổ Trường phát sinh chuyện gì?

Liên Hải kể lần lượt mọi chuyện.

- Có thể lặng yên không một tiếng động mà khống chế ngươi, chí ít cũng có chiến lực Tiên Vương trung giai.

Hoa Tự Liên suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đi, đi nhìn xem.

Cao thủ cấp bậc này đều có danh tiếng, Hoa Tự Liên cũng muốn tìm hiểu xem vị này rốt cuộc là ai?

Ngay lúc hai người đi tới Đổ Trường, một thanh niên mặc trường bào vàng nhạt đồng hành cùng Trương Vận đi tới đó.

- Người đâu?

Thanh niên mặc đạm sắc trường bào lạnh lùng hỏi.

Nhìn thấy thanh niên này, tu sĩ ở Đổ Trường không khỏi biến sắc.

- Tiểu hầu gia.

- Tiểu hầu gia, Bạch Vĩnh Tiểu.

- Hoàn khố nổi danh của Đông Hoa Thành.

- Phụ thân Bạch Vĩnh tiểu hầu gia là Bạch Khoát đại tướng quân, một thân tu vi nghe nói đã sớm đạt đến Tiên Tôn bát chuyển.

- Tiểu tử kia xui xẻo rồi.

Thần niệm Trương Vận quét qua rất nhanh đã thấy Diệp Hạo.

Nhưng hắn không ngờ Diệp Hạo vậy mà đang đánh bạc.

Chẳng lẽ người này không một chút lo lắng hắn tìm ai sao?

Trước đó hắn cũng đã nói mình quen biết Bạch tiểu hầu gia.

- Ở chỗ kia.

Trương Vận chỉ về hướng Diệp Hạo.

Trong mắt Bạch Vĩnh lộ ra hàn quang nhàn nhạt.

- Hiện tại còn có tâm tư đánh bạc, thật không để ta trong mắt.

Hoàn Khố đều có một đặc tính.

Sĩ diện.

Nói xong Bạch Vĩnh đi tới bàn Diệp Hạo.

Thạch Tam lúc này đã phát hiện đám người Bạch Vĩnh.

- Huynh đệ.

Thạch Tam đụng vào Diệp Hạo một cái nói.

Diệp Hạo liếc qua Bạch Vĩnh thản nhiên nói.

- Tiếp tục đặt cược.

- Còn đặt cược?

Thạch Tam thật không biết nên nói gì.

Hắn thực sự muốn biết đến lúc này rồi sao Diệp Hạo vẫn còn tâm tư đặt cược?

- Hạ.

- Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn tâm tư đặt cược?

Lúc này, Bạch Vĩnh đi tới trước mặt Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Đổ Trường các ngươi kì thế này.

Diệp Hạo cau mày.

- A miêu a cẩu cũng có thể đến sao?

- Ngươi nói ai là a miêu a cẩu?

Bạch Vĩnh lập tức nổi giận.

- Tiểu Hầu Gia.

Lúc này một trung niên mặc đồng phục chấp sự hiện thân.

- Tam Công Chúa Điện Hạ đã sớm giao phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép náo loạn ở sòng bạc.

- Hôm nay ta cứ nháo đấy.

Bạch Vĩnh nói đến đây chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Vả vào miệng hắn cho ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận