Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1290: Cao Cao tại thượng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Bạch Vĩnh vừa nói xong sau lưng hắn xuất hiện một đạo thân ảnh hướng về phía Diệp Hạo .

Nhưng mà lúc vừa tới được giữa sảnh đã bị Chấp sự kia ngăn lại .

-Ngươi dám cản ta?

Trong mắt Bạch Vĩnh lóe lên tia lạnh.

-Chức trách ta là đảm bảo trật tự cho Sòng bạc.

Trung Niên Chấp Sự trầm mặt nói.

Bạch Vĩnh là Tiểu Hầu Gia không sai.

Nhưng Trung Niên Chấp Sự đích thị là Tiên Tôn mja!

Đám công tử bột cần thể diện, Tiên Tôn không cần sao?

-Ngươi có tin một câu của ta có thể đuổi cổ ngươi ra khỏi Sòng Bạc?

Bạch Vĩnh chỉ Chấp Sự kia nói.

-Ta không tin.

Một âm thanh lạnh lẽo phá tan không khí trong sảnh , một nữ tử đi cùng Liêu Hải tiến đến.

-Tam Công Chúa.

Bạch Vĩnh nhìn thấy Hoa Tự Liên đến rối rít nghênh đón .

-Bạch Vĩnh, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ?

Hoa Tự Liên lạnh mặt nói.

Hoa Tự Liên nói câu này đồng thời nhìn Diệp Hạo một cái.

Trái tim nàng không khỏi chậm nửa nhịp.

Sự mạnh mẽ của vị này nàng đã sớm lĩnh giáo.

Hỏa Long Tộc Hồng Hộc cùng La gia La Hoành, hai đại Cự Đầu đều tử trận trong tay hắn.

-Chơi ở Sòng Bạc Hoàng Gia các ngươi còn bị uy hiếp đến tính mạng?

Lúc này Diệp Hạo bình tĩnh nhìn phía Hoa Tự Liên nói:

-Ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích?

-Ngươi động tay động chân sao?

Hoa Tự Liên nhìn về phía hộ vệ bên cạnh Bạch Vĩnh.

Hộ vệ đó biến sắc, cùng lúc đó Hoa Tự Liên chớp mắt xuất hiện bên cạnh hắn, thần sắc hắn kinh hãi rồi bị một cước phá nát đan điền.

Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, Hoa Tự Liên thoáng trở về vị trí cũ .

-Giải thích như vậy ngươi vừa lòng ?

-Ngươi chỉ đánh chó giữ nhà.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt Thạch Tam đại biến.

Hắn rối rít giật giật tay áo Diệp Hạo.

-Đại ca của ta , chẵng lẽ ngươi muốn Tam Công Chúa phế bỏ tiểu Hầu gia?

Diệp Hạo nhìn Thạch Tam nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tầm nhìn Thạch Tam còn kém quá .

Hắn khờ khạo nghĩ rằng Hoa Tự Liên sẽ ra tay trừng phạt Tiểu Hầu Gia tội phá hoại quy tắc sao.

-Hắn không động thủ.

Hoa Tự Liên trầm ngâm nói :

-Nếu hắn dám động thủ, tu vi chắc chắn bị phế .

Diệp Hạo nhìn Hoa Tự Liên thật sâu rồi nhìn về phía bàn bài bên cạnh .

-Bắt đầu.

Người chia bài không khỏi nhìn về phía Hoa Tự Liên.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Người chia bài lúc này mới cầm lấy chung xúc xắc nhẹ nhàng đung đưa.

-Có thể đặt tiền cuộc.

Hắn nhìn qua Diệp Hạo.

-Mười hai điểm.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Thạch Tam lấy 99 vạn thẻ đánh bạc bỏ vào ô số mười hai.

Tỉ lệ mười hai điểm là một - ba .

Người chia bài mở chung ra, sau đó tất cả không nhịn được kinh hô.

Ba , bốn ,năm

Mười hai điểm!

-Tiếp tục.

Sau khi người chia bài thanh toán xong thẻ bạc, Diệp Hạo nhận lấy nói tiếp.

"Mười điểm."

"Tám điểm."

"Mười lăm điểm."

Nhìn một chút, sắc mặt Hoa Tự Liên thay đổi.

Một ván hai ván Diệp Hạo đoán đúng không có gì, thậm chí bảy tám ván cũng không sao, việc như vậy cũng không phải chưa có tiền lệ .

Vấn đề là Diệp Hạo cũng đã đoán đúng hai mươi bốn ván.

Như vậy không thể tính xác xuất nữa .

-Đợi đã .

Lúc Diệp Hạo lại một lần nữa kêu tiếp tục , Hoa Tự Liên không nhịn được mở miệng nói:

-Ngươi cũng đã thắng hơn bốn ngàn vạn rồi.

-Vậy thì sao?

- Một năm lợi nhuận của sòng bạc chúng ta cũng không đạt được nhiêu đó đâu.

Hoa Tự Liên nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói .

- Ngươi không cho ta đặt cược nữa?

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Hoa Tự Liên nói.

-Thẻ bạc ngươi có khoảng chừng tám ngàn vạn .

Hoa Tự Liên trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:

-Như vậy đi, ta làm chủ cho ngươi làm tròn một ức, ngươi ngừng lại đi, thấy thế nào ?

-Ngươi cảm thấy ta thiếu hai ngàn vạn của ngươi?

-Ta không có ý đó.

-Thạch Tam, ngươi đi đổi thẻ đi .

Diệp Hạo nhìn qua nói với Thạch Tam.

Thạch Tam lật đật chạy về phía quầy phục vụ .

Hắn bây giờ có chút khôn ra rồi.

Thân phận Diệp Hạo khẳng định không đơn giản.

Nếu không Hoa Tự Liên cũng sẽ không dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn đâu ?

Lát sau Thạch Tam mang theo một cái Túi Càn Khôn chạy đến bên cạnh Diệp Hạo .

-Của ngươi.

Thần Niệm Diệp Hạo quét vào Túi Càn Khôn có một ức Trung Phẩm Tiên Thạch.

-Thẻ bạc ngươi cho ta .

Diệp Hạo nói xong vận dụng Thần Niệm chia một ức Trung Phẩm Tiên Thạch làm hai nửa, sau đó đưa cho Thạch Tam một cái Càn Khôn Túi cười nói.

-Cái này ngươi thắng, ta không thể lấy.

Thạch Tam chính nghĩa thận trọng nói.

-Ngươi nghĩ kỹ chưa ?

Diệp Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn Thạch Tam.

-Ta cho ngươi thẻ bạc vốn không có nghĩ đến việc lấy lại.

Thạch Tam gật đầu.

-Tiên Thạch ngươi thắng được cũng không có liên quan đến ta .

-Vậy ta đi thôi .

Diệp Hạo không có cưỡng cầu, mà nhàn nhạt nói .

-Ta ở Túy Tiên Lâu đặt một bàn tiệc, không biết Diệp Công Tử có thể nể mặt ta không ?

Hoa Tự Liên vừa nói xong câu này, sắc mặt Bạch Vĩnh tức thời thay đổi .

Kỳ thật trước đó hắn đã mơ hồ đoán được thân phận Diệp Hạo không đơn giản.

Mà Hoa Tự Liên nói câu này đã xác nhận suy nghĩ của hắn.

Có thể tưởng tượng được thân phận Diệp Hạo chắc chắn không thua Hoa Tự Liên, nếu không nàng sẽ không lấy ngữ khí như vậy nói chuyện với Diệp Hạo đâu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Vĩnh nhìn Trương Vận đầy sát ý.

Toàn thân Trương Vận không ngừng run rẩy.

Hắn biết bản thân xui xẻo rồi.

Bạch Vĩnh khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.

-Không hứng thú.

Diệp Hạo nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt.

Sắc mặt Hoa Tự Liên hơi biến đổi, chợt trên mặt một lần nữa mỉm cười .

-Vậy Diệp Công Tử đi thong thả .

Lúc hai người Diệp Hạo rời khỏi , Hoa Tự Liên quay qua nhìn Bạch Vĩnh nói :

-Ngươi có biết ngươi chọc giận ai không ? Đừng nói Bạch gia nho nhỏ của ngươi , cho dù Hoa gia ta ,chọc tới cũng gặp phiền phức lớn.

-A!

Sắc mặt Bạch Vĩnh hoàn toàn thay đổi.

Hắn lúc này mới ý thức được thân phận Diệp Hạo còn đáng sợ hơn gấp mười gấp trăm lần so với hắn tưởng tượng.

Ra khỏi Sòng Bạc Đông Hoa , Thạch Tam không nhịn được hỏi:

-Ngươi có thể nói ta biết thân phận của người không ?

-Tam Công Chúa Hoa Tự Liên ngươi biết rõ chứ ?

-Biết rõ!

-Ngươi cảm thấy thân phận nàng thế nào?

-Cao Cao tại thượng a .

-Vậy ta cũng giống nàng , cao cao tại thượng a.

Thạch Tam không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Hít một hơi khí lạnh cũng không phải bởi vì chấn kinh, mà cảm thấy Diệp Hạo cũng biết nói khoát.

Thân phận Hoa Tự Liên thế nào ?

Cho dù Cự Đầu đối mặt nàng cũng phải nể mặt ba phần .

Còn ai có thân phận cao cao tại thượng như Hoa Tự Liên ?

Không có!

Thạch Tam sở dĩ nghĩ như vậy bởi vì tầm nhìn hắn có giới hạn.

Nhưng mà cho dù hắn biết rõ có cấp bậc Yêu Nghiệt , hắn cũng không nghĩ bên cạnh hắn lại là Yêu Nghiệt.

-Bây giờ đi đâu ?

Thạch Tam quyết định không thảo luận vấn đề này nữa.

-Ngươi không phải muốn bao các nàng sao?

Diệp Hạo chỉ hai hàng thị nữ ở cửa ra vào nói.

-Diệp Công Tử, chẳng lẽ ngươi muốn bao hết tất cả cho ta?

Lúc Thạch Tam hỏi ra câu này , trong lòng đầy lửa nóng.

Diệp Hạo cười rồi hướng hai hàng thị nữ hỏi:

-Bao các ngươi một ngày bao nhiêu Tiên Thạch?

Bạn cần đăng nhập để bình luận