Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1299: Gặp lại Thánh Nữ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Đấu Giá Hội còn đang tiến hành.

Bất quá đồ vật đấu giá sau đó, hắn không hứng thú chút nào.

La Phù cũng không còn ý nghĩ xuất thủ.

Mà lúc này, tử y trung niên lại mở miệng nói:

- Đồ vật đấu giá tiếp theo là vật phẩm áp trục lần này.

Thanh âm tử y trung niên vừa ra, không gian bên cạnh hắn xuất hiện một tiểu Tinh tước tinh quang tỏa ra bao phủ cả một vùng.

Thời điểm Diệp Hạo nhìn thấy tiểu Tinh tước này, thần sắc trong mắt không khỏi phát sáng vài phần.

- Vô Thượng Bảo Dược.

- Đây là Vô Thượng Bảo Dược đã Hóa Hình.

- Gốc Vô Thượng Bảo Dược này nếu như cường giả Tiên Vương trực tiếp luyện hóa, ta cũng không chắc có thể tăng lên tu vi hay không, nhưng nếu như luyện chế nó thành Vương Cấp Tiên Đan thì việc tăng vài cấp là điều chắc chắn. Ta tin các vị cũng hiểu giá trị của nó.

- Bất cứ giá nào cũng phải mua được.

Ngay thời điểm Tu Sĩ toàn trường thảo luận, một đạo thanh âm băng lãnh từ Thiên Tự Bao Sương truyền ra.

- Gốc Bảo Dược này ta muốn.

- Chỉ sợ không tới phiên ngươi.

- Cổ Phạm Tông muốn, kẻ nào tranh với ta thì chết…….

- Ai cũng đừng tốn công vô ích theo ta đoạt làm gì, gốc này ta cầm chắc rồi.

Tu Sĩ giữa sân nhìn thấy cao thủ bên trong Thiên Tự Bao Sương lên tiếng thì đoạn tuyệt tâm tư tranh giành.

Thứ nhất bọn họ không nguyện ý đắc tội những người này, thứ hai bọn họ cũng không có số tiền này.

- Giá quy định 70 ức, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 1 ức.

Thanh âm Tử y trung niên vừa ra, Thiên Tàn liền là người thứ nhất đấu giá:

- 71 ức.

- 72 ức.

- 73 ức.

Người thuê được Thiên Tự Bao Sương không ai không có bối cảnh?

Bởi vậy làm sao lại lo lắng việc mình đấu giá sẽ làm Thiên Tàn tức giận đây?

- 100 ức.

Thời điểm Tu Sĩ trong Thiên Tự Bao Sương nhao nhao đấu giá, Diệp Hạo mở miệng nói.

Toàn trường xôn xao!

Bọn họ nhao nhao nhìn về phía bao sương Diệp Hạo.

Vị này cũng quá giàu đi.

- Người trẻ tuổi, đồ vật này không phải cái ngươi nên cạnh tranh.

Từ trong Thiên Tự Bao Sương truyền đến một đạo thanh âm nhàn nhạt.

- Có phải đồ vật ta nên cạnh tranh hay không còn không tới phiên ngươi tới quan tâm?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Còn có không nên ở trước mặt ta cậy già lên mặt, có tiền thì cạnh tranh, không có thì im miệng đi, lắm mồm làm gì.

- Tốt, một tên tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, ngươi biết ta là ai không? Dám nói chuyện như thế cùng ta?

Lúc này Vị kia nổi giận.

- Vậy ngươi biết ta là ai sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Đừng có ỷ vào tông môn ngươi mạnh cở nào, trước đây Hỏa Long Tộc cùng La gia cũng cảm thấy bản thân rất ngưu bức, thế nhưng hiện tại hai đại gia tộc này cũng đã tiêu vong trong lịch sử, không chừng tông môn ngươi trong tương lai ngươi cũng vậy đó.

- Nói giống hai đại gia tộc này do ngươi làm nó tiêu vong vậy?

- Phải hay không phải ngươi thử xem chẳng phải biết sao?

Đối mặt Diệp Hạo cường thế, vị đang nỗi giận kia chợt trầm mặc lại.

Thời đại này có một chút trẻ con miệng còn hôi sữa lời gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.

Có thể còn có một số người thật có thực lực làm những chuyện này.

Diệp Hạo quá cường thế, cũng quá bá đạo.

Diệp Hạo có bối cảnh gì vị kia không biết, thế nhưng hắn biết rõ Diệp Hạo có thể tùy tiện xuất ra hơn trăm ức, khẳng định không phải hạng đơn giản.

Còn nữa hắn không quên trước đó Diệp Hạo gây sự cùng Thiên Tàn.

Vị này tựa hồ không để Thiên Tàn vào mắt.

Nhìn kỹ hẵng nói!

- 101 ức.

Trần Bế Nguyệt mở miệng nói.

- 110 ức.

Diệp Hạo cười nói.

- 111 ức.

- 120 ức.

- 121 ức.

- 130 ức.

- Quả nhiên là ngươi.

Bịch một tiếng, bao sương Trần Bế Nguyệt bị một cỗ lực lượng kinh khủng xé rách, tiếp theo chỉ thấy Trần Bế Nguyệt mang theo một chuôi Chiến Kiếm sát khí bừng bừng vọt tới bao sương Diệp Hạo.

Tình huống như thế nào?

Tu Sĩ toàn trường đều có cảm giác mờ mịt.

Tử y trung niên mới vừa muốn nói cái gì trong tai đã vang lên một đạo thanh âm.

- Mời Ân Tiên Vương đừng nhúng tay vào.

Tử y trung niên chần chờ một chút rồi phất phất tay, Tu Sĩ chuẩn bị xuất thủ ngăn cản im lặng thối lui.

Trần Bế Nguyệt một cước đạp nát đại môn bao sương của Diệp Hạo, liếc mắt thấy được Diệp Hạo có chút cà lơ phất phơ.

- Là ngươi.

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Diệp Hạo không nghĩ tới nữ tử trước mắt này lại là thiếu nữ mà hắn trong lần đầu đi vào Tứ Trọng Thiên không cẩn thận nhìn thấy cái không nên thấy.

- Để mạng lại.

Trần Bế Nguyệt thôi động Chiến Kiếm lạnh như băng nói.

Tốc độ Trần Bế Nguyệt cũng không chậm.

Cơ hồ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Hạo.

Mắt thấy thời điểm Chiến Kiếm trong tay nàng muốn đâm thủng trái tim Diệp Hạo, La Phù yêu kiều một tiếng giơ một chưởng đánh tới hậu tâm Trần Bế Nguyệt.

Dù La Phù rõ ràng biết rõ Trần Bế Nguyệt là Thánh Nữ Nguyệt Quế Thánh Địa, nhưng nàng vẫn dứt khoát ra tay với đối phương.

Trần Bế Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lực lượng sóng âm kinh khủng nháy mắt dẫn nổ hư không.

La Phù kêu rên một tiếng, thân thể lảo đảo lui lại, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Chiến Kiếm trong tay Trần Bế Nguyệt tốc độ không có giảm bớt dù một chút.

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này hai ngón tay Diệp Hạo giơ lên kẹp lấy Kiếm Thể của nàng.

- Ta đã nói rõ ràng cùng ngươi, đây là một sự hiểu lầm.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

Con ngươi Trần Bế Nguyệt co rụt lại.

Chiến Kiếm Trong tay nàng đâm tới Diệp Hạo có thể phóng ra Kiếm Mang hủy diệt.

Diệp Hạo có thể dùng hai ngón tay kẹp Minh Nguyệt Kiếm có chứa lực đạo của nàng?

- Hiểu lầm, ngươi lừa gạt ai đây?

Trần Bế Nguyệt nói xong điên cuồng thúc giục Minh Nguyệt Kiếm trong tay, nhưng càng thúc giục Trần Bế Nguyệt càng cảm thấy chấn kinh, vô luận bản thân thôi động như thế nào đi, Minh Nguyệt Kiếm vẫn bị hai ngón tay Diệp Hạo gắt gao kẹp lấy không thể động đậy như cũ.

- Bế Nguyệt, dừng tay!

Lúc này một đạo bóng hình xinh đẹp từ đằng xa bay đến bên người Trần Bế Nguyệt.

Trần Bế Nguyệt kinh nghi bất định nhìn về phía bóng hình xinh đẹp kia:

- Tề tiền bối, ngươi nhanh ra tay giúp ta bắt hỗn đản này.

Để Trần Bế Nguyệt không nghĩ tới là Tề tiền bối trong miệng nàng lại hiện vẻ măt đầy ngưng trọng hỏi Diệp Hạo:

- Ngươi là ai?

- Ngày đó ta xuất hiện ở Thánh Địa của các ngươi bởi vì định vị xuất hiện vấn đề.

Diệp Hạo nhìn trung niên nữ tử kia trầm giọng nói:

- Ta đối với Thánh Nữ Nguyệt Quế Thánh Địa các ngươi không có bất cứ hứng thú gì.

- Ngươi nói cái gì?

Trần Bế Nguyệt nổi giận quát hỏi.

Đối phương chướng mắt mình sao?

- Ta chỉ trình bày một sự thật.

Ánh mắt Diệp Hạo chuyển qua trên người Trần Bế Nguyệt:

- Ta nếu thật sự thích ngươi, tới cửa cầu hôn không phải dễ hơn, làm sao đến mức áp dụng loại thủ đoạn này?

- Ngươi cho rằng ngươi tới cửa cầu hôn, ta sẽ gả cho ngươi?

- Ngươi có đáp ứng ta hay không ta không biết rõ, nhưng sư môn các ngươi sẽ đáp ứng.

- Thật tự tin.

Trần Bế Nguyệt hừ lạnh nói.

- Bế Nguyệt, im miệng.

Trung niên phụ nhân trầm giọng nói.

Trần Bế Nguyệt dậm chân:

- Tề tiền bối, ngươi làm sao lại hướng về hắn?

- Tiểu tổ tông của ta ơi, chẳng lẽ đến hiện tại ngươi còn không có ý thức được vị trước mắt ngươi là vị nào?

- Là ai?

- Nhìn trong tay ngươi cầm cái gì?

- Tiên Kiếm.

- Ngươi hẳn thêm hai chữ phía trước đi.

- Cái gì?

- Vương Cấp.

Nghe được như thế Trần Bế Nguyệt tức khắc nghĩ tới cái gì, thời điểm lần nữa nhìn về phía Diệp Hạo khắp khuôn mặt nàng lộ vẻ chấn kinh.

- Yêu Nghiệt! Chỉ có Yêu Nghiệt mới có thể trấn được Vương Cấp Tiên Kiếm.

Trung niên phụ nhân bí mật truyền âm nói:

- Nói cách khác ,sự tình lúc trước có lẽ thật là một sự trùng hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận