Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1301: Độc tố bá đạo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Tu Sĩ toàn trường ngạc nhiên.

Tình huống như thế nào?

Vừa rồi không phải Trần Bế Nguyệt sát khí bừng bừng muốn chặt Diệp Hạo ra làm tám khúc sao?

Mà bây giờ nhìn Diệp Hạo giống như người ngoài cuộc không có việc gì.

Đấu giá tiếp tục.

Chỉ sau một lúc, các đại lão trên đấu giá không có tiếp tục lại cạnh tranh.

Đương nhiên nguyên nhân chân chính khiến các đại lão không cạnh tranh vì Vương Cấp Tiên Dược kia không đáng cái giá này.

Đấu Giá Hội đến lúc này cũng xem như đã kết thúc.

Một đoàn người Diệp Hạo theo Trung Niên Chấp Sự dẫn đạo đi tới hậu trường Phòng Đấu Giá.

Tử y trung niên đưa từng đồ vật Diệp Hạo đấu giá được cho hắn, Diệp Hạo kiểm tra một phen rồi đưa cho tử y trung niên một Túi Càn Khôn.

Tử y trung niên nhìn lướt qua, gật đầu nói:

- Hoan nghênh lần sau trở lại.

- Cảm tạ.

- Nhắc nhở ngươi một chút, ngoại trừ Thiên Tàn còn có một chút gia hỏa ẩn núp trong bóng tối nhìn chằm chằm ngươi đây.

- Đa tạ.

Diệp Hạo nhấc chân bước ra khỏi Phòng Đấu Giá.

Diệp Hạo mới vừa đi ra, một đạo thân ảnh đã xuất hiện cách đó không xa.

Không phải Thiên Tàn thì là ai đây?

- Tiểu tử, còn nhớ rõ ta trước đó nói gì sao?

Thiên Tàn được mệnh danh Thiên Tàn vì hắn thiếu một chân, một tay, một con mắt, một cái lỗ tai, gia hỏa này chân chính không trọn vẹn, cái nên có 2 hắn đều thiếu một.

- Ngươi trực tiếp nói cho ta biết ngươi muốn như thế nào là được rồi?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Giao ra Túi Càn Khôn, ta lưu ngươi toàn thây.

Thiên Tàn âm lãnh nói.

- Tiền bối, cho Tiêu Dao Các mặt mũi đi, như thế nào?

La Phù vẫn không nhịn được lên tiếng.

- Tiêu Dao Các? Lưu Di còn không dọa được ta.

Thiên Tàn trầm ngâm một chút nói.

- Như vậy lại bán Sư Tôn ta một mặt mũi, như thế nào?

Xích Luyện Tiên Tử cũng lên tiếng.

- Lôi Loan Tiên Vương?

Thiên Tàn không nghĩ đến Xích Luyện Tiên Tử cũng lên tiếng, hơi chút trầm ngâm sau đó nói:

- Tiểu tử, đưa viên Tử Kim kia cho ta, ta tha ngươi một mạng.

Thời điểm Thiên Tàn nói ra câu này kỳ thật cũng biến tướng chấp nhận cho Lôi Loan Vương Mặt mũi.

Vô luận Lưu Di hay Lôi loan thực lực đều cao hơn hắn một bậc.

Lưu Di hắn có thể không quan tâm.

Bởi vì Tiêu Dao Các gia đại nghiệp đại, Lưu Di xuất thủ sẽ có cố kỵ.

Thế nhưng Lôi Loan Vương chỉ có một Đệ Tử là Xích Luyện Tiên Tử, nếu như xuất thủ nàng không có bất kì cố kỵ gì.

- Tử Kim do Diệp Công Tử mua xuống, Thiên Tàn tiền bối ngươi không nên cưỡng đoạt.

Lúc này Trần Bế Nguyệt cũng lên tiếng.

- Hắn và ngươi quan hệ thế nào?

Thiên Tàn chỉ Diệp Hạo nói.

- Bằng hữu.

Trần Bế Nguyệt trả lời.

- Thôi, tốt ta xem như bỏ qua cho ngươi.

Thiên Tàn xoay người rời đi.

Nguyệt Quế Thánh Địa cũng không phải gia đại nghiệp đại.

Mà cao thủ nhiều như mây.

Đắc tội Nguyệt Quế Thánh Địa cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thảm, bị truy sát đến chết mới thôi.

Đám đại lão ẩn mình gần đó cũng không thể không rời đi.

Trần Bế Nguyệt ra sức bảo vệ Diệp Hạo đã biểu lộ một thái độ, lúc này người nào dám xuất thủ đối với Diệp Hạo như đánh mặt Trần Bế Nguyệt, đánh mặt Trần Bế Nguyệt chẳng khác nào đánh mặt Nguyệt Quế Thánh Địa.

Ấnh mắt Hoa Triển Hùng trong đám người tràn đầy âm lãnh.

Trần Bế Nguyệt thân phận quá mức cao quý.

Dù hắn thân làm Đại Hoàng Tử Đông Hoa Hoàng Triều cũng không dám đắc tội!

Nhất là ở thời điểm nhạy cảm như vậy.

Mà lúc này, một thanh niên mặc hoa bào ngăn cản một nam tử mang mũ rộng vành.

- Tháo mũ của ngươi ra cho ta.

Hoa bào thanh niên lạnh lùng lên tiếng.

- Ngươi nhất định phải nhìn tướng mạo ta?

Nam tử mang mũ rộng vành nhàn nhạt hỏi lại.

- Ta có cái gì không dám nhìn?

Hoa bào thanh niên đưa tay xốc mũ rộng vành lên, đến khi thấy rõ tướng mạo nam tử, sắc mặt hoa bào thanh niên hoàn toàn thay đổi.

Trên mặt nam tử mũ rộng vành mọc đầy mủ, phát ra mùi thối, tanh tưởi đồng thời còn có một đám giòi bọ bò phía trên.

Chán ghét cực hạn.

- Cảm giác như thế nào?

Nam tử mũ rộng vành hỏi.

Hoa bào thanh niên mới vừa muốn nói cái gì đã nghe được thanh âm xì xì, cúi đầu phát hiện tay phải của hắn đang không ngừng bốc lên khói đen.

Ném mũ rộng vành của đối phương ra xa, hắn mới chú ý thấy tay hắn đã biến thành đen từ lúc nào.

- Có độc.

Hoa bào thanh niên kinh ngạc thốt lên.

- Hữu nghị khuyên ngươi một câu, nếu ngươi chặt tay phải, ngươi còn có cơ hội sống, đúng rồi, ngươi chỉ có thời gian ba cái hô hấp để cân nhắc.

Hắc y nam tử nhặt lên mũ rộng, vỗ một cái đeo lại lên đầu.

Vô Khuyết Công Tử làm sao có thể chặt tay của mình được?

Hắn liều mạng vận chuyển Huyền Công muốn áp chế độc tố trong thể nội.

Thế nhưng sau một khắc hắn khiếp sợ phát hiện, vận công không có hiệu quả gì.

- Đã từng có một tôn Tiên Tôn Cao Giai muốn áp chế độc tố, nhưng cuối cùng sau mười cái hô hấp, toàn thân hắn thối rữa mà chết.

Hắc y nam tử bình tĩnh nói.

- ĐeĐưam giải dược cho ta.

Bàn tay tràn ra từng đạo khí độc kinh người, Vô Khuyết Công tử hoảng sợ nói.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ đưa giải dược cho ngươi?

Hắc y nam tử nhàn nhạt nói.

- Đúng rồi, hiện tại cũng đã đi qua hai lượt hít thở.

Vô Khuyết Công Tử sợ xanh mặt.

Hắn nhìn bàn tay, chần chờ một chút rồi chặt đứt.

A!

Vô Khuyết Công Tử bưng bít vị trí tay đứt kêu rên.

Chỉ một lát, Vô Khuyết Công Tử hoảng sợ phát hiện độc tố của hắn không chỉ không mất đi mà còn tiến một bước lan tràn ra khắp cơ thể.

- Ngươi gạt ta.

Vô Khuyết Công Tử nổi giận.

- Ta không có lừa ngươi.

Hắc y nam tử nhìn Vô Khuyết Công Tử nói:

- Vừa rồi ta nói ngươi có ba lượt hô hấp để chém cánh tay có lẽ có cơ hội sống sót. Có cơ hội, ý tứ ba chữ này là gì, ngươi không hiểu sao?

- Ngươi

Vô Khuyết Công Tử như thế nào còn không biết hắc y nam tử đang đùa hắn.

- Ngươi hiện tại còn có 1 phút sinh mệnh, cảm xúc của ngươi nếu kịch liệt ba động ta cũng không thể nói trước ngươi có thể nỗi sống nửa hay không/

Hắc y nam tử tựa như tự thuật một sự tình phổ thông.

- Chuyện lần này ta nhận thua.

Vô Khuyết Công Tử trầm mặc một chút rồi mở miệng nói:

- Cho ta con đường sống đi.

- Kỳ thật, muốn mạng sống cũng đơn giản.

Hắc y nam tử hài hước nhìn Vô Khuyết Công Tử nói:

- Ngươi chỉ cần trong 1 phút tìm được một Cao Giai Tôn Cấp Đan Sư, sau đó nhờ đối phương lợi dụng Bản Nguyên Đan Khí áp chế độc tố, tiếp theo dẫn độ độc tố ra ngoài thì có thể.

Nói đến đây hắn dừng một chút.

- Đúng rồi, hiện tại ngươi chỉ có năm mươi giây.

- Ngươi đang chơi ta à?

Vô Khuyết Công Tử gầm thét trừng hắc y nam tử.

Cao Giai Tôn Cấp Đan Sư!

Cấp bậc Đan Sư này há lại dễ dàng tìm kiếm như thế?

Còn nữa dù hắn có thể trong 1 phút tìm thấy cấp bậc Đan Sư này, nhân gia có nguyện ý dẫn độ độc tố trong thể nội hắn hay không còn là một chuyện đây?

Chuyện này nhìn qua như một cái tử cục?

- Ta tới nhìn xem.

Bên trong tám người, một lão giả mặc Đan Bào đi ra, hắn bước nhanh tới bên người Vô Khuyết Công Tử, một ngón tay khoác lên mạch đập của hắn

Ước chừng qua hai lượt hô hấp, lão giả kia kêu rên một tiếng, sau đó phun ra một ngụm Hắc Huyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận