Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1302: Lấy oán trả ơn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Độc tố thật bá đạo.

Khắp khuôn mặt lão giả đều lộ vẻ hoảng sợ.

- Hiện tại không phải độc tố bá đạo hay không, ngươi vẫn nên ngẫm lại ngươi có thể sống bao lâu.

Lúc này hắc y nam tử nhìn lão giả một cái, thản nhiên nói.

- Ngươi có ý gì?

Trong lòng lão giả có một loại dự cảm không tốt.

- Ngươi cảm thấy Bản Nguyên Đan Khí ngươi có thể chống lại độc tố?

Hắc y nam tử khinh thường nhìn lão giả.

- Trước đó ta đã đề cập qua chỉ có Cao giai Tôn Cấp Đan Sư mới có thể, ngươi coi là gió thoảng bên tai?



Sắc mặt lão giả hoàn toàn thay đổi.

- Ta sẽ như thế nào?

- Bản Nguyên Đan Khí ngươi không chống lại được cỗ độc tố này, bất quá cũng có thể giúp ngươi tranh thủ một chút thời gian.

Hắc y nam tử nhàn nhạt nói.

- Ngươi hẳn có thể sống 3~5 phút.

Nghe được như thế lão giả cũng phải xanh mặt.

Sống lâu 3 ~ 5 phút, con mẹ hắn có ý tứ gì?

Ngay lúc lão giả liều mạng áp chế độ tố sau lưng xuất hiện một đạo thân ảnh, bàn tay thân ảnh này đặt trên bả vai hắn.

- Người nào?

- Đừng động.

Lão giả đang định nói gì đó lại khiếp sợ phát hiện độc tố trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất.

- Diệp công tử.

Đám người La Phù hoảng sợ.

Bọn họ đều không ngờ Diệp Hạo lúc này lại ra tay.

Hắc y nam tử trước đó cũng đã nói chỉ có Tiên Tôn cao giai Đan Sư mới có thể chống lại cỗ độc tố này.

Ngay lúc các nàng đang muốn lên trước lại bị Diệp Hạo ngăn trở.

- Không nên tới gần.

Chúng nữ La Phù lúc này mới ngừng bước chân.

Ước chừng đi qua hai lần hô hấp Diệp Hạo liền thu tay.

- Được rồi.

- Được rồi?

Lão Đan Sư nghi ngờ quay người nhìn Diệp Hạo nói.

- Không tin ngươi cứ thử kiểm tra xem.

Diệp Hạo cười nói.

Kỳ thật trước đó Diệp Hạo không có ý định hỏi đến.

Nhưng lại nhìn đến lão Đan Sư này thấy việc nghĩa hăng hái làm, Diệp Hạo cảm thấy vẫn nên cứu trợ lão giả.

Lão Đan Sư cẩn thận kiểm tra một phen rồi nói.

- Thật sự không còn độc nữa.

- Không thể nào.

Hắc y nam tử kinh ngạc nói.

- Cơ thể ta nếu có độc tố ngươi nghĩ ta có thể thoải mái được như thế này sao?

Lão giả nhìn về phía hắc y nam tử nói.

- Sao ngươi làm được?

Hắc y nam tử kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Vị này tất nhiên là người gây hấn, ngươi có thể lấy tính mạng của hắn, nhưng ngươi cũng không nên đùa giỡn như vậy.

Diệp Hạo nói đồng thời tay để lên vai Vô Khuyết công tử, tiếp lấy đám người liền thấy từng sợi độc tố từ trong cơ thể Vô Khuyết công tử được rút ra, sau đó giống như pháo hoa mà nhen lửa.

Vài hơi thở sau Diệp Hạo thu hồi, thần sắc bình tĩnh nhìn Vô Khuyết công tử nói.

- Đừng nghĩ ngươi là Cự Đầu thì không ai bì nổi, trên đời này vẫn còn có người ngươi không thể đắc tội nổi.

Vô Khuyết công tử cảm ứng một cái đã phát hiện độc tố trong cơ thể biến mất.

Nhưng nghe được câu nói này của Diệp Hạo một khuôn mặt tuấn tú liền chìm xuống.

- Ngươi đang giáo huấn ta?

- Ha ha.

Hắc y nam tử cười nói.

- Ngươi cứu tiểu tử này một mệnh, nhưng người ta lại hồi báo như vậy với ngươi, có phải thấy có chút đau xót hay không?

- Chuyện này nói cho ta biết một đạo lý, có đôi khi không nên xen vào chuyện việc của người khác.

Nói xong câu này Diệp Hạo xoay người rời đi.

Lão giả thân mặc Đan Bào cũng vội vàng đuổi tới.

Diệp Hạo đi tới bên người La Phù sau đó tò mò hỏi.

- Ngươi đi theo ta làm gì?

- Ta muốn đi theo tiền bối học tập Đan Đạo.

- Không hứng thú.

- Ta có thể bưng trà rót nước, cái gì làm được ta đều giỏi hết.

- Loại chuyện lặt vặt này ta cần dùng tới một lão đầu tử hỏng bét sao?

Nghe vậy lão giả cười khổ nói.

- Ta có thể giúp ngươi làm việc lặt vặt.

- Không cần.

Diệp Hạo quả quyết cự tuyệt.

Lão giả nhìn không có bao nhiên khả năng tiến lên.

- Tiền bối, ta thế nhưng là Lục phẩm Tôn cấp Đan Sư.

Vương Đan không nhịn được nói.

Đám người La Phù sợ hãi.

Không ai ngờ đến một lão giả lại có cấp bậc Đan Sư thế này.

Theo lý thuyết lão giả này đến bất luận thế lực nào cũng có thể trở thành thượng khách.

Nhưng dù vậy Diệp Hạo lại khinh thường chú ý.

- Ngươi đang khoe khoang với ta?

Diệp Hạo lườm Vương Đan một cái nói.

- Nào dám? Ta nói chỉ muốn nói cho tiền bối ta có năng lực giúp ngươi.

Vương Đan lập tức nói.

- Ta không cảm thấy ngươi có năng lực gì giúp ta cả.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

Vương Đan đang định nói cái gì đó Vô Khuyết công tử từ xa chỉ vào hắc y thanh niên nói.

- Ta muốn chém ngươi thành trăm ngàn mảnh.

Sau một khắc Vô Khuyết công tử kinh ngạc nhìn tay trái đen như mực nói.

- Ngươi hạ độc ta từ lúc nào?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Hắc y nam tử cười híp mắt hỏi.

- Đúng rồi, ngươi chỉ có ba lượt hô hấp cân nhắc xem muốn chặt tay hay không?

Sắc mặt Vô Khuyết công tử hoàn toàn thay đổi đồng thời vội vàng nhìn về phía bên trong đám người.

Tiếp theo nháy mắt Vô Khuyết Công Tử tìm đến Diệp Hạo thân ảnh.

- Cứu ta.

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn hắn.

Vô Khuyết công tử chạy đến trước mặt Diệp Hạo vội vàng nói.

- Cứu ta nhanh lên một chút, thời gian chỉ còn hai lần hô hấp.

- Ta biết ngươi sao?

- Cứu ta, sau đó Dật Phong Sơn Trang sẽ cho ngươi thù lao hài lòng.

- Ngươi tựa hồ quên chuyện vừa mới nãy ta bỏ ra hơn 200 ức mua Tử Kim nhỉ.

Diệp hạo cười nhạt nói.

- Còn một lần hô hấp.

Vô Khuyết công tử gấp.

- Ngươi không cứu ta, Dật Phong Sơn Trang ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Có bản lãnh thì đến đây.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Ba lượt hô hấp đã qua!

Thời gian vừa đến toàn thân Vô Khuyết công tử tràn ra từng đạo khí độc kinh thiên, tu sĩ toàn trường khiếp sợ nhìn thấy hắn từ từ hòa tan ra.

A!

Vô Khuyết Công Tử hét thảm.

Hắn liều mạng nắm về phía trước.

Nhưng còn chưa bắt tới Diệp Hạo, thân thể cũng đã sụp đổ, tiếp qua vài hơi thở rồi hóa thành một bãi máu sền sệt.

Trong mắt Diệp Hạo không có chút thương hại nào.

Trần Bế Nguyệt tiến lên có chút lo lắng nói.

- Chuyện này có chút khó giải quyết.

- Tiểu tử này cũng không phải do ta giết.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Dật Phong Sơn Trang còn có thể tìm ta hay sao?

- Nhưng ngươi lại gặp chết không cứu.

Trần Bế Nguyệt không phải không biết Diệp Hạo nói có lý, vấn đề là Dật Phong Sơn Trang căn bản không nghĩ như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy bởi vì Diệp Hạo không cứu nên Vô Khuyết công tử mới chết.

- Vậy cứ để cho bọn họ tới tìm ta là được.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Đi, đi Túy Tiêu Lâu.

Trần Bế Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Diệp Hạo một cái.

Nàng thực sự muốn biết tại sao hiện tại Diệp Hạo lại còn có tâm tư đi Túy Tiêu Lâu?

Chẳng lẽ người này không lo lắng Dật Phong Sơn Trang tìm hắn gây phiền phức sao?

Một đoàn người Diệp Hạo bước đến Túy Tiêu Lâu, cả đoạn đường lão giả kia vẫn đi theo phía sau.

- Ta nói ngươi đi theo ta làm gì?

- Trừ phi ngươi đáp ứng ta, nếu không ta một mực đi theo.

Đối phương ra chiêu vô lại!

Diệp Hạo cũng không thèm quan tâm.

Túy Tiêu Lâu là quán rượu nổi tiếng nhất Đông Hoa Thành.

Một đoàn người Diệp Hạo đi đến nơi cũng đã sớm kín chỗ, bất quá theo lấy Trần Bế Nguyệt nói ra tục danh bản thân, lão bản Túy Tiêu Lâu liền hiện thân rồi an bài cho nàng một bàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận