Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1307: Lão Tổ Nhạc Gia

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Nhạc Kình Thiên tương đối tự phụ.

Dù Trần Bế Nguyệt là cự đầu thì hắn cũng không đặt nàng vào trong mắt.

Nhạc Kình Thiên vừa dứt lời, toàn thân hắn tràn ra từng đạo Kim Quang, ngay cả sợi tóc cũng phun ra Kim Quang khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Ngoại trừ Diệp Hạo, toàn bộ tu sĩ đều lộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhạc Kình Thiên.

- Lăn.

Đúng lúc này, một tiếng kinh lôi nổ vang bao sương, sau đó, đám người nhìn thấy Nhạc Kình Thiên giống như Thiên Thần kia lại phun ra một miệng máu tươi, quỳ nửa gối trên mặt đất.

Toàn trường xôn xao.

Tình huống như thế nào?

Nhạc Kình Thiên có danh xưng Vương Giả bên trong cự đầu lại không thể ngăn cản được một tiếng hống của Diệp Hạo?

Nhạc Kình Thiên giãy dụa muốn đứng lên, nhưng quanh thân lại có một đạo Tinh Thần Lực giống như vòng sắt cầm giữ hắn.

- Con mẹ ngươi, ta thực sự muốn biết ai cho ngươi dũng khí diễu võ giương oai trước mặt ta?

Diệp Hạo đứng lên lạnh lùng nói

- Ngươi ăn chặn một con thất phẩm Cá Chép nửa đường, ta có thể không so đo, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đánh chủ ý tới những con Cá Chép này.

- Trần Bế Nguyệt là bằng hữu ta, ngươi nhục nhã nàng là nhục nhã ta.

Diệp Hạo nói đến đây thì đạp tới đầu gối Nhạc Kình Thiên.

Răng rắc!

Đầu gối Nhạc Kình Thiên vỡ nát, lần này, hai đầu gối đều quỳ xuống.

- Ngươi biết ta là ai không?

Nhạc Kình Thiên lộ ánh mắt tràn đầy sát ý dữ tợn nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi có vẻ tự tin đối với gia tộc nhỉ?

Diệp Hạo cười lạnh

- Hiện tại, ta cho ngươi cơ hội gửi Truyền Tấn Ngọc Phù.

- Do ngươi nói đó.

Nhạc Kình Thiên không ngờ Diệp Hạo lại to gan như vậy?

- Ta nói đó.

- Ngươi chờ.

Nhạc Kình Thiên quay đầu nhìn Nhạc Chỉ Tuyền đang trắng bệch khuôn mặt nói

- Gửi khẩn cấp Cầu Cứu Ngọc Phù cho ta.

Nhạc Chỉ Tuyền a một tiếng rồi vội lấy ra một tấm khẩn cấp Cầu Cứu Ngọc Phù ném ra ngoài.

- Còn ngươi nữa.

Ánh mắt Diệp Hạo rơi lên người Hoa Triển Hùng

- Ngươi tìm gốc rạ ta ba lần bốn lượt, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta mềm yếu dễ dàng ăn hiếp?

- Không...không...

Hoa Triển Hùng lùi lại liên tục mấy bước, có chút bối rối.

Hoa Triển Hùng tràn đầy bất an.

Diệp Hạo có thực lực vượt xa hắn dự đoán.

Hắn đoán Diệp Hạo rất có thể là Tiên Vương.

- Con mẹ nó, ngươi cũng quỳ xuống cho ta.

Diệp Hạo vừa dứt lời thì Hoa Triển Hùng phù phù một tiếng, không thể khống chế quỵ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Ngươi biết mình đang làm gì không?

Sau khi chân chính quỳ xuống, Hoa Triển Hùng mới biết đây là sỉ nhục, khó tiếp nhận cỡ nào.

- Hiện tại, ngươi cũng gửi Truyền Tấn Ngọc Phù cho Hoàng triều đi.

Diệp Hạo nhìn Hoa Triển Hùng nói

- Gọi toàn bộ tới cho ta.

- Đây chính là ngươi nói?

- Không sai.

Ngay lúc Hoa Triển Hùng vừa ném Truyền Tấn Ngọc Phù ra ngoài thì hai đạo thân ảnh xé rách không gian xuất hiện trong bao sương Diệp Hạo.

Thấy được một màn giữa sân, sắc mặt Trần Điển đại biến.

- Trần tiền bối, xin ngươi xuất thủ bắt tên cuồng vọng vô tri này.

Hoa Triển Hùng chỉ Diệp Hạo nói.

Vượt quá Hoa Triển Hùng dự đoán, Trần Điển lại cung kính hướng Diệp Hạo hô

- Trần Điển gặp qua Diệp công tử.

Hoa Triển Hùng ngạc nhiên.

Tình huống như thế nào đây?

Trần Điển là Tiên Vương trung giai đó!

Diệp Hạo không có tư cách khiến hắn hành lễ mới đúng!

Lúc này, bọn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi còn có đám người Trần Bế Nguyệt.

Trần Điển có làm hơi quá không?

- Chuyện này, Túy Tiên lâu các ngươi có nên cho ta một cái giao phó không?

Diệp Hạo thản nhiên nhìn Trần Điển nói.

- Hôm nay, ta sẽ miễn phí một bàn Diệp công tử, về sau, Diệp công tử có thể đến Túy Tiên lâu, tất cả đều miễn phí.

Trần Điển nói khẽ

- Ngươi thấy giao phó này được không?

Toàn bộ đám người Hoa Triển Hùng kinh sợ.

Phải biết thiên kiêu quyền cao chức trọng như Hoa Triển Hùng cũng chỉ giảm 10% mà thôi, người hưởng thụ giảm còn 80% thì ai không phải tai to mặt lớn Tứ Trọng Thiên?

Nhưng hiện tại, Trần Điển lại cho Diệp Hạo quyền lợi miễn phí.

Cái này có quá mức không?

Nghe được Trần Điển nói như vậy, Diệp Hạo gật đầu nhẹ

- Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này.

Trần Điển lộ vẻ mặt vui mừng.

Hắn quá rõ ràng Diệp Hạo ẩn chứa bao nhiêu năng lượng, Túy Tiên lâu không thể trêu chọc nổi.

Khẩn Cấp Truyền Tấn Ngọc Phù cũng phân làm tam lục cửu đẳng.

Nhạc Kình Thiên có lẽ thuộc loại cao cấp nhất.

Bởi vậy đúng lúc này, một thân ảnh già nua xuất hiện trong bao sương Diệp Hạo.

- Lão tổ.

Nhạc Kình Thiên nhìn thấy thân ảnh già nua thì vội hô.

Lúc nhìn thấy bộ dáng Nhạc Kình Thiên, Nhạc Tân Diễm không khỏi lóe lên ánh mắt tức giận.

- Ai làm?

Tiếng như kinh lôi, rộng lớn vô biên.

Giờ khắc này, đừng nói thực khách ăn cơm trong quán rượu, cho dù tu sĩ cả tòa Đông Hoa thành cũng bị kinh động.

Bọn họ thấp thỏm lo âu nhìn về phương hướng Túy Tiên lâu, trong lòng phỏng đoán rốt cuộc vị Tiên Vương nào cường thế giáng lâm.

- Ta làm.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi...

Nhạc Tân Diễm lộ vẻ nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Hắn vừa nói câu kia đã bao quát tu sĩ cả tòa bao sương, tu sĩ ở Túy Tiên lâu cơ hồ cũng bị ngất đi.

Người còn đứng ngoại trừ Nhạc Tân Diễm thì chỉ có Diệp Hạo cùng Trần Điển.

Trần Điển đứng đấy cũng bình thường.

Dù sao hắn cũng là Tiên Vương trung giai.

Nhưng tiểu tử trước mắt có tài đức gì mà đứng đây?

- Nhạc tiền bối, người đứng trước mặt ngươi là Diệp công tử, Diệp Hạo.

Lúc này, Trần Điển nói ra.

- Diệp Hạo? Diệp Hạo nào?

Nhạc Tân Diễm mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

- Vị có danh xưng yêu nghiệt bên trong yêu nghiệt ở Cửu Trọng Thiên.

Nhạc Tân Diễm hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Nhạc gia xác thực cường hoành vô cùng, dù so với Nguyệt Quế Thánh Địa cũng không thua kém bao nhiêu.

Nhưng so với Diệp Hạo thì không chỉ kém nhất tinh nửa điểm.

Lúc Cửu Trọng Thiên đạt đến văn minh tu hành đỉnh Phong, Nhạc Tân Diễm cũng mang theo Nhạc Kình Thiên đi tìm kiếm cơ duyên, khi hắn nghe được Diệp Hạo ở tổ địa Kỳ Lân thì cũng muốn đi tới nói chuyện hợp tác với đối phương.

Nhưng sau khi đến tổ địa Kỳ Lân, Nhạc Tân Diễm không ngờ người tới trước cơ hồ đều là tồn tại cấp bậc như hắn.

Thậm chí không ít người có thực lực phía trên hắn.

Nhạc Tân Diễm đợi ở tổ địa Kỳ Lân một tháng, cuối cùng cũng không thấy mặt Diệp Hạo.

Bởi vì Nhạc Tân Diễm không đủ tư cách.

Lúc ấy, Nhạc Tân Diễm cảm thấy không thể tiếp nhận nỗi, nhưng sau khi biết một số thế lực còn muốn cường hoành hơn Nhạc gia thì trong lòng hắn mới bình thường trở lại.

Bao nhiêu thế lực thiếu nhân tình Diệp Hạo ở Cửu Trọng Thiên, hắn khó có thể đánh giá.

Khác không nói, vẻn vẹn chị nuôi Thải Kỳ Lân, ai dám động Diệp Hạo chứ?

- Diệp công tử.

Nhạc Tân Diễm khổ sở nói.

- Không tìm ta gây phiền toái sao?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Nhạc Tân Diễm nói.

- Diệp công tử nói chuyện này? Tiểu tử Kình Thiên không hiểu quy củ, ngươi xuất thủ thì ta đỡ tốn công dạy dỗ.

Nhạc Tân Diễm vừa dứt lời thì một lão giả mặc Long Bào vàng xé rách không gian xuất hiện trong bao sương.

- Lão Nhạc, chuyện gì đã xảy ra?

Lão giả nghi ngờ hỏi.

Nhạc Tân Diễm vừa nói câu kia, lão giả đã nghe rõ rõ ràng ràng.

Nếu như hắn nghe không lầm thì Nhạc Tân Diễm muốn nhận túng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận